“Đây là nhà anh.”
“Cái gì?”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.
Sau đó Ngôn Hải liền giải thích đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra xe thương vụ kia và chiếc Cayenne tối hôm qua là xe của mẹ Ngôn Hải, bà vốn định tới khách sạn đón Ngôn Hải, lại thấy Hứa Minh Tâm bị bắt cóc, cho nên mới theo đuôi.
“Em hôn mê một đêm, miệng vết thương có chút nhiễm trùng, cho nên bây giờ em còn có chút sốt nhẹ. Uống thuốc này đi, rửa mặt một chút, đợi lát nữa thì xuống lầu ăn cơm.”
“Quần áo này của em..”
Hứa Minh Tâm chú ý tới quần áo trên người đã bị thay đổi, nhịn không được hỏi.
“Là mẹ anh thay cho em”
Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó rửa mặt sạch sẽ.
Người hầu cũng cầm bộ quần áo mới tinh tới, Hứa Minh Tâm nghĩ đến quần áo của mình là nhãn hiệu D & E, mỗi một bộ đều có giá trị xa xỉ.
“Quần áo trước đây của tôi đâu?” Cô hỏi. “Bà chủ ngại bẩn nên ném đi rồi.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
Bà ấy ném không phải quần áo bẩn, mà là Việt Nam đồng đấy!
Vẻ mặt Hứa Minh Tâm đau lòng, thế nhưng lại khó mà nói, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của mình.
“Bộ quần áo kia ném chưa, tôi còn có thể tìm lại không?” “Người thu gom rác buổi sáng đã đến, sợ là không tìm được.”
“Các cô có thể đi ra ngoài không? Tôi muốn yên tĩnh chút!”
Hứa Minh Tâm cảm giác mình giống như bị cướp vậy, đột nhiên nghèo rớt mồng tơi, đả kích quá lớn, có chút không thể thừa nhận được.