Tôi đi chết đây.
Hạ Nhi cắn môi đứng bật dậy, cô lết như người sắp chết tiến lên.
Khương Tình vươn tay ra nắm lấy tay cô, muốn kéo cô vào lòng mình.
Hạ Nhi dùng sức giữ tay lại, gằn giọng:
“Nói chuyện nghiêm túc, đừng có động tay chân.”
“Được. Không động.”
Khương Tình gật đầu, giọng nói nghiêm trang như vậy, rõ ràng rất đứng đắn, nhưng ý vị trong đó làm cho nó nhiễm thêm sắc thái ấm áp.
Hạ Nhi chỉ tay vào ghế sofa đối diện Khương Tình, cắn răng nói:
“Tôi sẽ ngồi đây, cô buông tay ra.”
Khương Tình bật ra một lý do rất mạnh mẽ:
“Ngồi trong lòng tôi rất thoải mái, tại sao phải cách xa như thế?”
Hạ Nhi sửng sốt nhìn Khương Tình, rất lâu sau mới thở hắt ra, lạnh lùng nói:
“Cô có muốn nói chuyện nghiêm túc không?”
Khương Tình cúi đầu cười khẽ một tiếng:
“Tôi đang hết sức nghiêm túc, không hề đùa giỡn em.”
Sự lưu manh không biết xấu hổ là gì này thật sự khiến Hạ Nhi muốn cắn chết Khương Tình:
“Cô không biết xấu hổ đến nghiện rồi đúng không?”
Khương Tình vừa gật đầu vừa dùng ngón tay trỏ thon dài vuốt ve cổ tay cô, cảm xúc ngưa ngứa lại dễ chịu đến nỗi khuôn mặt Hạ Nhi trở nên hồng rực.
Chất giọng trầm ấm vô cùng êm tai, dễ nghe đến nỗi làm tâm hồn người ta xao động, nói rất đương nhiên:
“Tất nhiên là nghiện rồi, nếu tôi còn giữ chút thể diện khốn kiếp kia thì lúc nãy đâu thể khiến em nằm dưới hưởng thụ đến khoái hoạt như vậy được.”
Hạ Nhi bàng hoàng, chết lặng rồi.
Bối bóng đèn Lạc: “….”
Tôi không biết gì cả.
Khương Tình mỉm cười, trong đôi mắt nâu sẫm như có ngọn lửa đang bùng cháy, đột nhiên đứng dậy, bước một bước đến gần cô, mặt đối mặt, sau đó chậm rãi cúi người kề sát môi vào bên tai cô, nhẹ giọng nói:
“Em rất sướng, không phải sao?”
Hạ Nhi: “….”
Con mẹ nó!
Đm! Đm! Đm! Đm!!!
Hạ Nhi ngay lập tức giật mạnh cổ tay ra khỏi tay Khương Tình, nhảy ra xa hơn ba thước, khuôn mặt uất hận phẫn nộ đến cực điểm nhìn nữ nhân đang cúi đầu cười đến ôn nhuận tao nhã kia.
Tiếng cười vô cùng thanh nhuận vui vẻ, lờn vờn qua lại trong căn phòng, vô cùng êm tai.
Khương Tình nhìn cô túng quẫn đến đỏ bừng cả mặt, ngừng cười lui về sau ngồi xuống, nghiêng người dựa vào sofa, giơ tay chống lên mặt, ngón tay cái cọ cọ vào cằm:
“Em không cần hoảng như thế, nếu tôi muốn em có phản kháng cũng vô ích. Nên ngoan ngoan ngồi xuống đi.”
Hạ Nhi mím chặt môi.
Bối Lạc thấy tình hình căng thẳng, không nhịn được đứng dậy, tiến tới kéo tay Hạ Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó vươn tay cầm một miếng bánh ngọt trên bàn, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng giận nữa. Trước ăn miếng bánh uống miếng nước cho hạ hoả.”
Hạ Nhi trừng mắt oán hận nhìn Khương Tình, cầm lấy miếng bánh đưa lên miệng.
Cô sẽ xem miếng bánh này là nữ nhân kia, cắn xé nghiền nát thành ngàn mảnh.
Dường như hiểu thấu suy nghĩ của cô, khoé miệng Khương Tình hơi nhếch lên, giọng trầm trầm vô cùng gợi cảm:
“Em để lại cho tôi một ít, Bối Lạc chỉ mua một phần cho em thôi.”
Hạ Nhi nhướng mày, nhìn miếng bánh trong tay, gầm gừ nói:
“Tôi không để đấy, cô có giỏi thì móc từ miệng tôi ra mà ăn.”
Nói rồi, Hạ Nhi nhét thẳng miếng bánh còn lại vào miệng. Vì miếng bánh quá lớn nên hai má bị phồng ra, Hạ Nhi vừa nhai vừa nuốt rất khó khăn.
Bối Lạc đen hết cả mặt, nhìn Khương Tình có chút khó xử.
Thế nhưng Hạ Nhi không ngờ được rằng Khương Tình hiện tại vốn không hề biết xấu hổ là gì nữa. Chỉ thấy một cái bóng sáng loé lên, Khương Tình đã nhanh người chồm tới cúi đầu xuống hôn lên môi cô, tiện thể cắn luôn miếng bánh cô vừa nhét vào miệng.
Bối bóng đèn Lạc: “….”
Hạ Nhi trợn tròn mắt, Khương Tình dùng lưỡi cuốn lấy miếng bánh trong miệng cô, sau đó nhanh chóng đảo một vòng, rút người về.
Khương Tình trở lại ghế, khuôn mặt tuyệt sắc vô cùng lãnh đạm nhưng trong đôi mắt là những tia sáng mơ hồ không rõ.
Hạ Nhi vẫn còn bần thần, sững người chưa tỉnh lại được. Cô nhìn Khương Tình chằm chằm, như không thể hiểu được những cảm xúc trong ánh mắt cũng như chẳng thể đọc hiểu những gì Khương Tình đang nghĩ trong đầu.
Khương Tình vẫn cứ nhìn cô như vậy, quan sát cô mãi, rất lâu sau mới thì thầm nói một câu:
“Bánh ngon lắm.”
Hạ Nhi lúc này mới tỉnh lại, cô đứng phắt dậy, gào lên:
“Đồ không biết xấu hổ.”
“Câu đó em vừa mắng lúc nãy, tôi cũng thừa nhận rồi. Chẳng phải em bảo tôi cướp lại từ miệng em sao, tôi chỉ nghe theo lời em thôi mà. Bảo bối.”
Âm cuối Khương Tình bật ra còn mang theo vài phần hương vị kiều diễm, không khỏi mê hoặc người ta.
Đúng là chẳng còn có cái gọi là sĩ diện hay xấu hổ gì cả.
Hạ Nhi cắn môi, nghe giọng của Khương Tình khi nói ra rất nhẹ nhàng, ngay cả cách gọi ‘bảo bối’ khi bật ra từ môi lưỡi cũng ôn hòa dịu dàng đến cực điểm, khiến lòng người như hoảng hốt vào một đêm mưa.
Hạ Nhi sợ rằng mình không thể lý trí nỗi nữa, tiềm thức đang không ngừng thúc giục cô, ngay sau đó cô xoay người bỏ đi.
Khương Tình nhìn thấy cô đi nhanh ra cửa lớn liền đứng bật dậy, lập tức đuổi theo sau.
Hạ Nhi gần như là bỏ chạy, cô đi rất nhanh.
Băng thẳng ra cửa, dọc theo hành lang mà chạy.
Nghe thấy Khương Tình ở phía sau vừa đuổi theo vừa gọi tên cô thì càng trầm mặc, tia sáng trong đôi mắt hổ phách cũng tối đi, ẩn giấu một tâm tư không cho phép ai khám phá.
Bước chân Khương Tình vững vàng không hỗn loạn chẳng mấy chốc đã đuổi kịp cô, bàn tay vươn ra giữ cổ tay cô lại, giọng có chút ưu thương:
“Khó lắm sao?”
Một câu hỏi không đầu không cuối khiến Hạ Nhi cảm thấy kỳ lạ.
Cô quay mặt đi.
Ánh mắt nâu sẫm vẫn nhắm thẳng vào gương mặt cô.
Trong hành lang bóng đèn mờ mờ ảo ảo, ánh mắt Khương Tình rất khẽ khàng, chậm rãi đưa tay ra, đan qua mái tóc nâu dài như rong biển của cô, áp lên gò má cô:
“Ở bên tôi khó đến như vậy sao?”
Câu nói này không phải trước đây Khương Tình chưa từng nói nhưng tuyệt đối không giống với cách biểu đạt tối nay.
Cho dù ánh sáng ở hành lang không tốt lắm, nhưng ánh mắt nâu sẫm kia vẫn rạng ngời, lấp lánh như ánh sao, còn có bi thương và khổ sở.
Dường như cô đọc được trong đôi mắt ấy một sự kiên quyết không buông tay, cũng có đắng chát và tràn đầy chua xót.
Bị ánh mắt nâu sẫm thâm trầm ấy thu hút, lại bị những cảm xúc sâu lắng mà chân thành kia quyến rũ, nhất thời Hạ Nhi đờ người ra, nhìn Khương Tình không chớp mắt.
Ngón tay cô bỗng siết chặt, cái lạnh của nền đá hoa cương cứ thế len lỏi vào lòng bàn chân.
Cô cảm nhận được từng lỗ chân lông đang lạnh dần, lạnh dần…
Không cần biết vì nguyên nhân gì, bỏ rơi chính là bỏ rơi, huống hồ nữ nhân này còn không hề tin tưởng cô.
Khương Tình dùng Lam Yên như một con dao để đâm mạnh lên người cô đến rướm máu, đau đớn tưởng chết ấy vẫn chưa thể xoá sạch. Nó giống như một vết sẹo xấu xí, từng giây từng phút trói chặt cô, thỉnh thoảng hiện hữu để vết sẹo rách ra, chảy máu đầm đìa.
Hạ Nhi bật cười.
Vậy mà chỉ gặp lại vài ngày thôi, cô đã mủi lòng…
Trái tim đau đớn, ngón tay đau đớn, mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang gào lên trong bứt rứt.
Cô nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây…
Nhớ những bi thương và đau khổ, nhớ đến nỗi tuyệt vọng tựa hồ cắn nuốt cô mỗi đêm.
Ánh mắt hổ phách vì hồi tưởng mà nhuộm một màu u ám, là một thứ ánh sáng tối tăm quen thuộc.
Một cảm giác bất an và lạnh lẽo bò lên sống lưng Khương Tình, trong vô thức, cơ thể cao gầy đột ngột đổ xuống, bờ môi mỏng từ từ áp sát khóe môi cô.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc môi chạm môi, Hạ Nhi lập tức quay mặt qua né tránh.
Môi mỏng dừng lại trên tóc cô, hơi thở như lan như sương thấm nhuần xuyên vào tận trái tim, tràn đến tận phổi.
“Khương chủ tịch. Lâu rồi không gặp.”
Nữ nhân tuyệt mỹ ưu nhã đi từng bước về phía hai người, dưới ánh trăng bạc như là nỗi cô đơn, ánh trăng ấy cũng khiến con người về đêm trở nên cô quạnh.
Vô cùng tĩnh mịch.
Mái tóc vàng óng dưới ánh trăng như đang toả sáng, dung nhan diễm lệ đến choáng ngợp, khiến người khác không rời nổi mắt.
Dung Lạc xuất hiện nhẹ nhàng như một cơn gió, từng câu từng chữ nói ra cũng thản nhiên như không.
Hạ Nhi trông thấy Dung Lạc, vô thức lùi về sau.
Dung Lạc để ý nhất cử nhất động của cô, nhưng vẫn không dừng bước.
“Dung tổng chóng quên quá, không lâu trước đây chúng ta còn gặp nhau trong dự án Du Thành.”
Khương Tình từ tốn trả lời.
Khóe miệng Dung Lạc nhếch lên, cười lạnh:
“Vậy sao? Đúng là về sự tận tâm cho công việc tôi không bằng Khương chủ tịch rồi. Suy nghĩ trong đầu tôi trước giờ chỉ toàn là hình bóng của một nữ nhân, quên một hai cái dự án cũng là chuyện bình thường.”
Nghe xong Khương Tình liền bật cười, quay đầu nhìn về phía Hạ Nhi, giọng điệu thản nhiên như mây gió:
“Chuyện tình cảm của Khương tổng đúng là rất quan trọng, tôi nghe nói buổi đại tiệc Dung thị vừa tổ chức cách đây vài ngày, Dung phu nhân Cố Mị Yên mời không ít tiểu thư danh giá đến cho Dung tổng lựa chọn, không biết trong các tiểu thư hào môn vọng tộc đó, nữ nhân nào vừa mắt Dung tổng đây?.”
Hạ Nhi có chút mệt mỏi, trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể lập tức rời khỏi đây.
Nếu còn ở đây nghe hai người này tôi một câu, cô một câu, trong tối ngoài sáng còn giấu không ít dao, đầu óc cô sẽ vỡ ra mất.
Cô đang định lên tiếng thì nghe thấy Dung Lạc cười khẽ đáp trả:
“Một đám oanh oanh yến yến mà thôi, Lạc trước giờ chỉ hai tay dâng trái tim của mình lên cho một người. Vì thế dù trước mặt có xuất hiện một vườn hoa đủ màu sắc, Lạc cũng chướng mắt. Thế nhưng Khương chủ tịch đây thì khác, bản thân Khương chủ tịch hẳn là biết, được cái này thì mất cái kia. Khương chủ tịch có được quyền thế ngập trời, hiện giờ nhấc một tay cũng làm điên đảo được nước S thì cớ gì phải xen vào chuyện tôi ôm người đẹp về tay? Một người có quyền thế, một người có tình, như vậy tôi cũng không thiệt thòi lắm.”
Nụ cười trong mắt Khương Tình càng đậm thêm, bàn tay đang giữ cổ tay Hạ Nhi hơi dùng sức kéo cô vào lòng, cười đến ôn nhuận tao nhã:
“Ôm người đẹp về tay sao? Dung tổng nói như một câu chuyện cười vậy. Nhưng tôi vẫn rất ngưỡng mộ sự tự tin của Dung tổng.”