Sau khi Vân Thiên Hà sinh ra âm thanh này, toàn bộ cấm địa rung động một trận kịch liệt, mặt đất như đang run rẩy, hơn nữa những hòn đá nhỏ xếp gần Vân Thiên Hà tựa hồ không thể nào chịu đựng được tinh thần chi lực lúc ẩn lúc hiện trong thiên địa, nháy mắt hoàn toàn bị đóng băng, rồi bắt đầu sinh ra hiện tượng nứt nẻ.
Lúc này trong không khí, một âm thanh bạo hưởng toái liệt không ngừng truyền ra, tựa như những rung động đang cùng đọ sức với cỗ uy áp ảo cảnh bên trong cấm địa.
Ầm!
Rốt cuộc, sau một tiếng nổ vang phảng phất khiến đất rung núi chuyển qua đi, không khí xung quanh dường như bị luật động cực hạn này bị xé rách, vô vàn cây cối bên trong ảo cảnh bị phá hủy, hóa thành những mảnh vụn như mưa bay đầy trời, mà trong quá trình bay lượn chịu ảnh hưởng uy lực của luật động, trong nháy mắt vỡ tan thành từng đám bột phấn.
Lúc này, An thúc đang ra sức bịt kín hai tai càng thêm chấn kinh, hắn trợn mắt há mồm chứng kiến uy lực của một tiếng hống này!
Ảo cảnh hiện tại trước mắt hắn, không cần đến sự trợ giúp của hắn đã bị Vân Thiên Hà mạnh mẽ phá tan. Giờ này hắn đã không còn cảm nhận được cỗ uy áp đến khó thở lúc trước, hơn nữa hắn còn phát hiện, những thực vật kỳ dị ở đây sau khi ảo cảnh bị phá vỡ cũng biến mất toàn bộ.
Mà cảnh tượng chân thực của Tàng Long cấm địa lúc này cũng hiển hiện ra, nhìn thấy cảnh trí trước mắt, rất dễ khiến người ta tưởng tượng ra sự thê lương và cô đơn lạnh lẽo của một vùng băng thiên tuyết địa.
Khắp nơi đều là những hố nước bị đông lạnh thành hàn băng, thỉnh thoảng có một ít thực vậy, cũng đều bị sương tuyết bao phủ, nhất là chỗ long quật, thỉnh thoảng lại truyền ra một luồng ánh sáng rực rỡ mà kỳ dị, lộ ra vẻ thần bí quỷ dị.
Ảo cảnh khủng bố này, cứ như vậy đã bị phá giải!
Vân Thiên Hà lúc này đã điều chỉnh trở lại, đem tia minh ngộ vừa rồi hoàn toàn nắm bắt ghi tạc sâu trong lòng, rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần, khi hắn nhìn thấy một màn trước mắt, cũng cảm thấy bất khả tư nghị.
An thúc sau khi hoàn hồn, bởi vì đã không còn cỗ uy áp kia, thần sắc hắn trở nên kích động và phấn chấn, hướng về một phía vội vã chạy đi.
Vân Thiên Hà bừng tỉnh, cho rằng An thúc phát hiện ra cái gì, cảm thấy hiếu kỳ, liền chạy sát theo sau.
Đây là một bức tường được điêu khắc từ hàn băng mà thành. Nơi đó có một bộ xương khô ngồi ở một bên, trên khung xương vẫn còn khoác một chiếc áo choàng ngân sắc, bề mặt có ánh sáng lưu chuyển, tựa như được chế tác từ vảy rồng mà thành. Bên cạnh hắn có một cái bàn bằng băng ngọc, trên mặt bàn có một kiện đồ vật thần kỳ nhìn giống như vỏ ốc biển, phát ra từng luồng ánh sáng màu bạc nhàn nhạt. Ở bốn phía của nó có bày mấy khối linh thạch cũng phát ra quang mang nhàn nhạt hình thành một trận thế, bất quá hiện tại trận thế này dường như đã bị phá hủy.
Thấy một màn như vậy, Vân Thiên Hà liền minh bạch nguyên lý trong đó, quả nhiên là một phương pháp tốt khiến cho âm luật có thể chấn động kéo dài không suy yếu, nhưng nhìn bộ xương khô kia, trong lòng có Vân Thiên Hà có một cỗ phức tạp nói không nên lời, đây là vị trưởng lão kia sao, vì sao hắn lại cố thủ tại nơi đây, rồi phải chết đi trong cô tịch?
Thần sắc An thúc lúc này cũng thập phần kích động, Hắn đi tới trước bộ xương khô, huỵch một tiếng quỳ mạnh xuống, vái liền chín vái, thanh âm bi thương nói:
– Lão tổ tông, tử tôn bất hiếu An Hoài rốt cuộc cũng đã tìm được thi cốt của ngài, xin tha thứ cho tử tôn mấy trăm năm sau mới đến bái tế ngài được!
Thấy An thúc thần tình kích động như thế, liền nhắc nhở nói:
– An thúc, xin nén bi thương, chúng tra trước tiên hãy an táng cho vị tiền bối này đi đã!
An thúc phục hồi lại tinh thần, sau khi gật đầu, đang định ôm lấy bộ xương khô, nhưng lúc này, bộ xương khô bất chợt vỡ tung ra, nhanh chóng hóa thành một đóng cốt phấn, bên trong đống cốt phấn, một khối ngân sắc lân phiến lập lòe quang mang, khiến người khác thập phần chú ý, mà bên dưới chiếc áo choàng, còn có một túi đồ đã bị phong hóa cũng lộ ra.
An thúc tìm kiếm một chiếc lọ, đem đống cốt phấn góp nhặt lại, rồi cầm tấm lân phiến lên, chỉ thấy trên lân phiến có khắc vài hàng văn tự nhỏ bé, An thúc sau khi xem qua, xiết chặt nắm đấm, bi phẫn hét lớn:
– Nguyên nhân Huyền Môn bị diệt quả nhiên là do nội gián, lại còn là hai vị trưởng lão trong môn, quả là ghê tởm đến cực điểm!
Vân Thiên Hà xem qua nhưng không hiểu văn tự khắc trên đó, bèn nói;
– An thúc, vị tiền bối này vì sao lại cố thủ tại đây?
An thúc sau khi dọn dẹp một hồi, bèn nói:
– Đó là do hắn phát hiện nội gián trong môn, những người đó sau khi tiến vào Tàng Long đại điện, còn muốn mưu đồ tiến đến cấm địa này, kết quả bị phát hiện. Hắn chờ sau khi hai tên đó tiến nhập vào cấm địa, trước tiên hủy đi cửa vào của Tàng Long đại điện, sau đó lại lặng lẽ thay đổi những cơ quan trận bố trí bên ngoài cấm địa. Một đường âm thầm theo đuôi chúng tiến vào tận đây, sau một hồi ác chiến, ông ấy bị trọng thương, nhưng cũng đã đánh trọng thương đối phương. Ông ấy bèn bày ra ảo cảnh, mà hai người kia không phá được ảo cảnh, tất cả đều chết ở trong long quật, bọn họ là đồng quy vu tận!
Nhìn sang túi đồ đã bị phong hóa kia, Vân Thiên Hà nói:
– An thúc, vị tiền bối này đến chết vẫn còn che giấu một túi đồ, chắc hẳn trong túi đồ này có vật trọng yếu, không bằng mở ra xem sao?
An thúc gật đầu, liền đem túi đồ mở ra, chỉ thấy bên trong có chứa một số thứ vụn vặt, đại thể đều là những món đồ chơi của trẻ con, trong đó còn có một con rối hình dáng tiểu long, cùng với con tiểu long mà hai người phát hiện bên trong Tàng Long thất giống nhau như đúc.
Trông thấy món đồ chơi này, Vân Thiên Hà không khỏi nghĩ tới An Bá, An Bá trước khi chết vẫn còn nắm chặt trong tay con búp bê bằng cỏ của Nhạc Nhi đưa lão, xem ra vị tiền bối này, dù đã dự định cô đơn mà chết trong long quật, nhưng trong lòng thủy chung vẫn không quên được tôn tử của hắn, cho nên mới đem những thứ này mang theo bên người, lưu lại làm kỷ niệm.
An thúc nhìn thấy bên dưới món đồ chơi còn có một phong thư bằng da, vì vậy bèn lấy lên đọc qua, bất chợt trên mặt An thúc tuôn đầy lệ, nói:
– Tổ tiên nguyên lai đã sớm phát hiện ra âm mưu này, nên đã có dự định cùng bọn chúng đồng quy vu tận, vì vậy sớm đã lưu lại một số đồ trọng yếu cho tôn tử, hi vọng về sau bọn tôn tử có thể thông qua đồ vật ông ta lưu lại tìm tới đây, mang thi cốt của ông ấy trở về. Cũng không nghĩ tới, khi chúng ta tìm đến thì đã sau mấy trăm năm!