Sất Cát Thiết này nhìn như văn nhược, nhưng xảo trá phi thường, lúc đầu bất động thanh sắc cùng Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh hòa hoãn, nhưng lại âm thầm muốn xuống tay, lại bị Lý Tĩnh, Tiêu Bố Y vạch trần bắt giữ. Lý Tĩnh đi gặp Khả Đôn, chính là dùng Sất Cát Thiết cùng Dương Thổ Truân làm lễ vạt, Dương Thổ Truân là người Trung Nguyên, cũng là thủ hạ của Khả Đôn, đương nhiên tội không thể tha, một đao chém gấp, nhưng Sất Cát Thiết là em của Thủy Tất Khả Hãn. Khả Đôn cũng đem thả hắn, bởi vì nàng không muốn cùng Khả Hãn làm quá căng thẳng. Nhìn thấy Sất Cát Thiết ra đón, Tiêu Bố Y đã mơ hồ đoán được, ở đây quá nửa là có âm mưu.
(*): Ý của câu thành ngữ này là bắt chước tiếng gà gáy và giả làm chó vào ăn trộm.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ: “Sử ký – Truyện Mạnh Thường Quân”.
Nhận lời mời của Tần Chiêu Vương, Mạnh Thường Quân người nước Tề đã cùng một số môn khách sang thăm nước Tần, đồng thời còn đem theo một chiếc áo lông chồn trắng rất quý hiếm làm quà tặng cho vua Tần.
Về sau, vua Tần ngại vì Mạnh Thường Quân là quý tộc nước Tề, không muốn trọng dụng ông, nhưng lại cảm thấy Mạnh Thường Quân hiểu biết quá nhiều tình hình nước Tần, nên đã quyết định giam lỏng ông ở nước Tần. Em trai vua Tần là Kinh Tương Quân đã bày cách cho Mạnh Thường Quân đến gặp Yến phi – người được vua Tần cưng yêu cứu giúp. Nhưng khi Mạnh Thường Quân đến gặp thì Yến phi đã đưa ra điều kiện phải tặng chiếc áo lông chồn cho nàng thì nàng mới đến xin với vua Tần.
Mạnh Thường Quân nghe vậy mới đến bàn với đám môn khách cùng đi. Có một người ngồi ở cuối hàng nói: “Tôi sẽ lẻn vào trong cung lấy trộm chiếc áo lông chồn kia ra”. Mạnh Thường Quân vội hỏi lại: “Anh sẽ lấy bằng cách nào?”. Người kia đáp: “Tôi sẽ giả làm chó rồi lẻn vào trong cung”. Ngay đêm đó, người này quả nhiên đã lấy được chiếc áo lông chồn ra tặng cho Yến phi. Sau đó, trước lời cầu xin của Yến phi, vua Tần mới nhận lời tha cho Mạnh Thường Quân.
Mạnh Thường Quân sợ vua Tần nuốt lời, bèn lập tức cuốn gói rời khỏi nước Tần. Nhưng khi đến Hàm Cốc Quan thì gà còn chưa gáy sáng, nên cửa thành vẫn chưa mở. Giữa lúc đó, một môn khách đã bắt chước tiếng gà gáy, khiến gà ở xung quanh cũng lần lượt gáy theo. Lính canh cửa tưởng trời đã sáng liền ra mở cửa thành, nên cả đám người mới chạy thoát ra ngoài thành.
Sau đó, vua Tần quả nhiên hối hận về việc thả Mạnh Thường Quân, nhưng bấy giờ đã quá muộn.
Hiện nay, Người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ “Kê minh cẩu đạo”để ví với kỹ xảo hoặc hành vi thấp hèn.
Sất Cát Thiết dẫn theo ba người đi tới doanh trướng bằng da lớn nhất, vén rèm đi vào trong, rồi không còn tiếng động. Tiêu Bố Y mới vừa tính đứng dậy, đột nhiên lại đè lão Tam xuống.
Hai binh sĩ đi qua bên cạnh hai người, lẩm bẩm nói: “Trời lạnh như thế, còn muốn tìm doanh, thật sự là sống chịu tội mà”.
Một lên lính Đột Quyết khác nói: “Cỡ chừng nửa canh giờ nữa là được rồi…”
Bọn họ mắt thấy đã gần đến trước người Tiêu Bố Y, vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, Tiêu Bố Y tay trái nắm một nắm tuyết, đưa tay chỉ một trong hai binh sĩ, lão Tam gật đầu, rõ ràng Tiêu Bố Y ra hiệu cho hắn giải quyết người nọ, đưa tay lấy ra một cái túi vải đen, tích lực chờ phân phó.
Tiêu Bố Y nhìn thấy bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên đứng lên, hai binh sĩ kinh hãi mới vừa muốn hô quát, thì Tiêu Bố Y đã ra tay. nguồn TruyenFull.vn
Động tác của hắn thời khắc này thật sự như quỷ mỵ, trong tuyết bóng trắng tung bay, làm cho người ta nhìn không ra thật giả, trong không trung ánh đao chợt lóe, Tiêu Bố Y đã cắt vỡ yết hầu hai người, nắm tuyết trên tay bay ra, đánh trúng cổ họng một người, làm cho máu tươi của người nọ không bắn ra bốn phía. Lão Tam cũng đã lấy ra cái túi vải đen chụp lên đầu một binh sĩ khác, chỉ dùng lực một lát, đầu của người nọ đã răng rắc một tiếng, xoay sang một bên.
Thủ pháp giết người của lão Tam cổ quái, nhưng làm việc ổn thỏa, cũng không để cho binh sĩ phát ra tiếng động, bất quá Tiêu Bố Y đã giết người nọ trước rồi, hắn vặn gãy cổ người nọ cũng là điều thừa.
Hai người động tác nhanh chóng, đem hai lính Đột Quyết nọ ra sau chiên trướng, không đợi Tiêu Bố Y lên tiếng, lão Tam đã bắt đầu lột quần áo của người nọ.
Tiêu Bố Y âm thầm tán thành, thầm nghĩ Viên Lam tìm người tới đều cso chừng mực, nhưng làm việc quyết đoán. Hai người thay quần áo của lính Đột Quyết xong, đem thi thể giấu vào trong tuyết, lại cẩn thận xử lý vết máu, lúc này mới lấy trường thương, nghênh ngang đi tuần tra.
Khí trời rét lạnh, trừ binh sĩ thủ doanh, ngoài chiên trướng ít có bóng người. Tiêu Bố Y nhận chuẩn doanh trướng Sất Cát Thiết tiến vào, đi thẳng về phía chiên trướng đó, sau đó lại trực tiếp đi qua đi lại trước chiên trướng, lão Tam nhìn thấy hắn nghênh ngang, tâm tư kín đáo, đảm khí hào tráng, cũng không khỏi khâm phục.
Tiêu Bố Y qua doanh trướng, cũng không khiến cho trong doanh trướng cảnh giác. Trong doanh trướng thanh âm vẫn như trước, cũng không phải là bọn họ khinh thường, mà thật không ngờ lại có người dám ở dưới mí mắt của bọn họ mà lẫn vào trong doanh trướng.
Quanh quẩn đến phía sau doanh trướng, Tiêu Bố Y đứng bất động, ngưng thần lắng nghe, lão Tam quan sát động tĩnh mọi nơi, thay Tiêu Bố Y đề phòng canh gác.
Tiêu Bố Y nhĩ lực vốn rất tốt, sau khi tập luyện Dịch Cân kinh, cảm giác lại càng đạt tới sự nhạy cảm trước nay chưa có.
Hắn đứng bất động trong tuyết mà lắng nghe, trong chốc lát bông tuyết đã rơi khắp trên người hắn, cơ hồ làm hắn trở thành một người tuyết.
Lão Tam vẫn hướng ra xa xa đi tới đi lui dò xét, âm thầm đề phòng.
Thanh âm trong doanh trướng thoáng qua rõ ràng lọt vào tai, thanh âm nhiệt tình của Sất Cát Thiết vang lên, “Lương huynh, Lương đại nhân không có đến sao?”
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ chấn động, âm thầm suy nghĩ, Lương đại nhân là ai?
Thanh âm của Lương huynh vang lên, “Sĩ Cân, huynh nhà ta có việc, nên phái ta đến đây, có chỗ chậm trễ, xin thứ tội cho”.
Ngay sau đó có tiếng vạt áo sột xoạt, chắc là Lương huynh kia khom người thi lễ, Sất Cát Thiết lại cười rộ lên, “Lương huynh quá mức khách khí, ngươi và ta đều là lợi qua lại mà, còn không biết Lương đại nhân tại Sóc Phương đã chuẩn bị như thế nào rồi?”
Sóc Phương Lương đại nhân? Tiêu Bố Y thầm nghĩ, chẳng lẽ là Sóc Phương Lương Sư Đô? Người nọ là cha của Lương Tử Huyền, mình cùng Lương Tử Huyền xung khắc đã lâu, làm cho Vương Thế Sung đem Lương Tử Huyền áp giải đi Đông Đô, cũng không biết hắn có chết hay không, người này nghe khẩu khí là em ruột của Lương Sư Đô, hôm nay tìm đến Sất Cát Thiết để làm cái gì?
Đột nhiên nghĩ đến Lý Tĩnh nói qua, sĩ tộc Bắc Cương có qua lại nhiều với Đột Quyết, Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, thầm nghĩ chuyện biến đổi càng thêm phức tạp, Lương Sư Đô cũng lẫn vào vũng nước đục này.
“Huynh nhà ta ở tại Sóc Phương đã sớm chuẩn bị đầy đủ, chỉ là hôm nay trời giá rét, không tiện khởi sự, nếu muốn khởi sự thì cũng phải chờ tới mùa xuân ấm áp mới được”.
Sất Cát Thiết cười nói: “Nếu khởi sự phải đợi mùa xuân ấm áp, không biết Lương huynh đến đây làm chi?”
Lương huynh xấu hổ cười, “Còn không biết Thập Bát Đạt Tháp Khắc có ở chỗ này hay không? Ta tới nơi này, vốn là cùng Tháp Khắc ước định”.
Sất Cát Thiết thản nhiên nói: “Lương Sư Đô nếu không chịu tự mình đến đây, việc này cũng khó mà nói, Tháp Khắc thân phận tôn quý, Lương huynh đường xa đến đây, ta đón tiếp là tốt rồi, Lương Lạc Nhi, ngươi sợ rằng còn không xứng để Tháp Khắc nghênh đón”.
“Ngươi nói cái gì?” Có người lớn tiếng quát.
Lương Lạc Nhi lớn tiếng nói: “Hạ Toại, không được vô lễ”.
Sất Cát Thiết cười lạnh nói: “Lương huynh, thoạt nhìn thủ hạ của ngươi so với ngươi còn muốn uy phong hơn”.
Lương Lạc Nhi vội vàng nói: “Sĩ Cân, thủ hạ không biết quy củ, xin vạn lần chớ trách, đây là một chút tâm ý, mong vạn làn chớ trách”.
Lại có tiếng vật gì rơi xuống, Tiêu Bố Y chỉcó thể nghe được thanh âm, nhưng lại nhìn không thấy được Lương Lạc Nhi lấy ra vật gì, nhưng chắc là lễ vật có chút quý trọng, trong lòng thở dài, sĩ tộc Bắc Cương này muốn liên kết cùng Đột Quyết, cho dù lấy được thiên hạ, chỉ sợ cũng phải cả đời thần phục Đột Quyết.
Sất Cát Thiết thanh âm biến ấm áp, “Lương huynh thật là khách khí, loại lễ vật quý trọng này, ta làm sao có thể nhận?”
“Một chút tâm ý, Sĩ Cân nếu có thểở trước mặt Khả Hãn nói tốt cho chúng ta vài câu, tệ nhân đã cực kỳ cảm kích”.
Sất Cát Thiết đột nhiên thở dài một tiếng, “Thật ra Lương huynh cho dù không nói. Thập Bát Đạt Tháp Khắc cũng nói cho ta biết ý đồ của ngươi đến đây, Lương huynh lần này lại đây, quá nửa là đến cầu ngựa có phải không?”
Lương Lạc Nhi cười bồi nói: “Sĩ Cân đúng là vừa đoán đã trúng! Hôm nay Trung Nguyên gió lửa nổi lên bốn phía, Thiên tử lại lưu tại Dương Châu, trong lúc nhất thời các quận huyện đều tự làm chủ, huynh nhà ta biết Khả Hãn luôn bất hòa với Thiên tử Đại Tùy, lúc này mới muốn thay Khả Hãn hả cơn giận này, cho tệ nhân đến đây, muốn nói với Khả Hãn, nguyện làm tiên phong dẫn đường cho Khả Hãn nam hạ, cướp lấy Trung Nguyên. Chỉ là hiện nay chiến mã rất thiếu, nếu như Khả Hãn khai xuân có thể cung cấp hai nghìn chiến mã, chúng ta sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi”.
Tiêu Bố Y mặt hiện lên vẻ giận dữ, thầm nghĩ những người này hướng tới người Đột Quyết mượn ngựa đánh thiên hạ còn chưa tính. Dù sao muốn tranh đoạt thiên hạ cũng phải có thực lực. Nhưng đám người Lương Sư Đô lại muốn cấu kết với quân Đột Quyết làm hại Trung Nguyên, điều này thật sự là không thể tha thứ.
Sất Cát Thiết nở nụ cười, “Khó được tâm ý như Lương đại nhân, có thể tưởng tượng lấy Trung Nguyên mà nói, còn muốn qua Lý Tĩnh, Lý Uyên cửa ải này. Lý Uyên thì cũng được đi, nhưng Lý Tĩnh người này không đơn giản”.
Hắn tuy là cười, nhưng trong tiếng cười mơ hồẩn giấu sự dò xét cùng sợ hãi, Tiêu Bố Y trong lòng tự hào, thầm nghĩ Nhị ca đánh một trận thành danh, Sất Cát Thiết này nhất định đối với Lý Tĩnh lòng vẫn còn sợ hãi, lúc này mới muốn mượn tay người khác mà trừ đi.
Lương Lạc Nhi lại nở nụ cười, “Sĩ Cân thật sự không cần lo lắng, Lý Tĩnh có dũng mãnh, bất quá chỉ là một người, hơn nữa hắn dốc sức cho Đại Tùy, hôm nay Đại Tùy mưa gió tung bay, hắn có thể tìm ai dốc sức? Hắn tọa trấn biên thùy, người ở phụ cận Quan Lũng ai cũng coi hắn như cái đinh trong mắt, coi như là Lý Uyên, chỉ sợ cũng muốn trừ đi cho nhanh. Đến lúc đó chúng ta dở chút thủ đoạn, muốn trừ hắn có lẽ không đổ, nhưng muốn giải trừ binh quyền của hắn, thì cũng không phải là việc khó. Lý Tĩnh không binh không tướng, cho dù là võ công cái thế, thì còn làm được gì?”
Sất Cát Thiết mừng rỡ, “Nói như vậy Lương huynh đã sớm có tính kế, nguyện nghe rõ ràng!”
Tiêu Bố Y nắm chặt nắm tay, đang muốn làm thế nào để phá hỏng trận liên hợp này, lại muốn nghe một chút Lương Lạc Nhi rốt cuộc có thủ đoạn gì, đột nhiên trong lòng chợt động, chậm rãi quay đầu nhìn qua, thấy ở phương xa có tiếng ngựa hí dài, mấy thớt ngựa trực tiếp xông qua thủ vệ Đột Quyết mà đi tới trước trướng.
Quân Đột Quyết nhìn thấy ngựa đến, cũng không ngăn trở, tùy ý để ngựa vọt tới trước doanh trướng.
Trong doanh trướng chốc lát đã an tĩnh, Tiêu Bố Y cũng kinh ngạc, thầm nghĩ trên đời này còn có người so với mình càng gan lớn hơn, dám ở chỗ này đấu đá? Nghiêng người ngó qua, phát hiện cong ngựa trước tiên đang ngồi một nữ tử, mặc áo lông cừu trắng như tuyết, không có một cọng lông hỗn tạp nào, quả thực là đẹp đẽ quý giá. Khuôn mặt của cô gái bị lông cừu che khuất, da tay hơi đen, nhưng dung mạo cực kỳ xinh xắn, há mồm thở ra không khí, trong gió lạnh sương mù mông lung, giống như một đóa hàn mai trong tuyết ngạo nghễ không kềm chế được.
Hai người đi theo phía sau nàng bộ dáng nô tỳ, đối với nữ tử phía trước có chút cung kính.
Trong doanh trướng không có động tĩnh, lão Tam cũng đã đi tới, Tiêu Bố Y đưa mắt ra hiệu, chậm rãi đi ra, vừa muốn đi tuần tra, nữ tử nọ đột nhiên chỉ ngón tay nói: “Hai người các ngươi lại đây, đem con mồi cho bọn hắn”.
Tiêu Bố Y dùng áo che khuất mặt, ôm trường thương đi lại, lão Tam cũng như thế, nơi này rét lạnh vượt qua tưởng tượng, thở khí thành sương, nước đóng thành băng, tuần tra bên ngoài là một chuyện khổ sở, cũng chẳng ai muốn làm.
Một tiếng thịch vang lên, một con hươu quẳng tới trước mặt hai người, còn mang theo nhiệt khí, trên cổ trúng một tiễn, còn đang hấp hối.
“Đem vào trướng ta lột da nướng, tỉ mỉ một chút, chớ có sốt ruột” Nữ tử ra lệnh, ánh mắt cũng không đặt ở trên người hai người.
Lão Tam ấm ách nói: “Chúng ta còn phải đi canh gác”.
Nữ tử vốn đang không yên lòng, nghe nói như thế xoay người qua, nhíu mày nói: “Ta bảo ngươi đi nướng thịt thì phải đi nướng thịt, cấm cãi”.
Tiêu Bố Y hướng tới lão Tam nháy mắt ra hiệu, lão Tam cũng biết nữ tử này lai lịch không nhỏ, nhưng lại không biết rốt cuộc là thần thánh phương nào, cùng Tiêu Bố Y khom lưng xoay người đi.
Nữ tử lại quát: “Các ngươi đi nơi nào vậy?”
“Đi nướng thịt” Lão Tam da đầu tê dại, cũng không biết doanh trướng của nữ nhân này ở nơi nào.
Nử tử dùng roi ngựa chỉ, “Các ngươi bị lạnh thành hồ đồ à, doanh trướng của ta ở bên kia. Quên đi, Lạp Na, ngươi dẫn bọn hắn đi, xem chừng bọn họ, nếu làm không tốt, cho bọn hắn vài roi da”.
Một tỳ nữ tiến lên, ra lệnh: “Đi theo ta” Hai người Tiêu Bố Y bất đắc dĩ, tạm thời đi theo sau nàng ta.
Nữ tử chỉ xem hai người là binh sĩ tầm thường, lớn tiếng hô quát, cũng không khôg thèm nhìn qua. Liêm trướng đối diện vén lên, Sất Cát Thiết đi ra, vẻ mặt tươi cười nói, “Thủy Linh Tháp Cách, săn bắn đã trở về?”
Nữ tử cũng không xuống ngựa, đưa roi ngựa chỉ nói: “Sất Cát Thiết, ta cho thủ hạ của ngươi giúp ta làm việc, ngươi có ý kiến gì không?”
Sất Cát Thiết ánh mắt xẹt qua trên người hai người Tiêu Bố Y, chỉ nhìn thấy bóng lưng, cũng tưởng binh sĩ tầm thường, khẽ cười nói: “Thủy Linh, đừng nói là cho binh sĩ làm việc, chính là phân phó ta cũng không có vấn đề”.
Thủy Linh hừ một tiếng, roi ngựa vung lên, trong không trung vang lên một tiếng thanh thúy, “Ngươi nói chuyện hay như vậy, một hồi nữa mời ngươi ăn thịt nướng”.
Sất Cát Thiết cười bồi nói: “Vậy cũng không dám làm phiền, Thủy Linh, ta còn có việc, sẽ không tiếp cô được”.
Sất Cát Thiết thái độ rất là cung kính, Tiêu Bố Y xa xa nghe được, thầm nghĩ lại xông ra một Tháp Cách, nhưng Tháp Cách có thể làm cho Sất Cát Thiết cung kính như vậy, chẳng lẽ là con gái của Thủy Tất Khả Hãn?
Trong khi suy nghĩ, hai người đã tới trước một doanh trướng bằng da trâu, Lạp Na phân phó: “Cứở chỗ này nướng thịt, cẩn thận một chút”.
Hai người nhìn nhau cười khổ, nào nghĩ đến tìm hiểu tin tức lại rơi vào tình cảnh như vậy, Tiêu Bố Y không muốn phức tạp, hơn nữa còn muốn nghe một chút Sất Cát Thiết tính kế, nhanh tay nhanh chân mà lột da bỏ đi nội tạng của con hươu, dùng tuyết lau khô máu, tỳ nữở một bên nhìn bộ dáng có chút hài lòng. Lão Tam cũng ra tay, trong chốc lát đã đưa hươu lên giá mà nổi lửa, Tiêu Bố Y dùng tiếng Đột Quyết nói với lão Tam: “Ngươi ở chỗ này thịt nướng, ta đi…”
Hắn mới muốn đứng lên, bóng trắng chợt lóe, Thủy Linh đã đứng ở trước mặt hắn, “Ngươi đi đâu?”
Tiêu Bố Y chỉ có thể nói: “Ta đi tiếp tục canh gác”.
“Không cần, theo ta vào đây” Thủy Linh vén liêm trướng, đã vào doanh trướng trước, Tiêu Bố Y không khỏi ngẩn người, cũng không biết nữ nhân này có dụng ý gì!