“Thế thượng thư đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?”
“Ý tưởng thì có một chút, nhưng chuyện này ta muốn giáp mặt Lý Khánh An mà nói chuyện.”
Dương Quốc Trung có chút đắc ý, nương tử hắn mỗi buổi tối cứ ghé vào lỗ tai hắn lải nhải chuyện của cậu em vợ, lần này hắn có thể bắt lấy cơ hội rồi.
Dương Quốc Trung vừa mới đến Hưng Khánh cung. Mai phi bèn đã trước một bước vào cung rồi. trong một chiếc kiệu nhỏ, Mai phi Giang Thái Bình lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài kiệu, nàng đã đi tới cung điện của Dương quý phi, cung đăng khi tỏ khi mờ, chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp diễm lệ của nàng, cho dù nàng cũng đã qua tuổi ba mươi, nhưng ánh mắt vẫn trong xanh tựa như nước hồ thu.
Giang Thái Bình mới là lần đầu tiên đến Hưng Khánh cung, ở trong mười mấy năm qua của nàng, nàng cũng đều sinh sống ở Đại Minh cung và Thái Cực cung. trọng đại Minh cung đã để lại văn thái phong lưu của nàng. để lại sự sung sướng và bi ai của nàng, còn Thái Cực cung lại chỉ có nỗi cô quạnh, nàng với mai làm con gái. với hạc làm con trai, với tùng bách làm bạn thân, không vui không bi, lòng yên tĩnh như nước, bèn như vậy mà sống qua tám năm trời. Nàng tưởng cả đời này của mình chỉ còn có thể chấm dứt trong sự hiu quạnh như vậy mà thôi, không ngờ rằng Thánh Thượng lại nhớ tới nàng, đúng vậy, người mà hắn nên nhớ lại quá nhiều. Võ Hiền Nghi. Trịnh tài nhân. Lô mỹ nhân. Cao tiệp dư. Liễu tiệp dư. những người con gái đã dâng trọn thể xác và tâm hồn cho hắn. đều lần lượt bị hắn quên đi. chỉ sủng ái con gái của Dương gia. hắn đối với những người phụ nữ đó quá là bất công?
“Mai phi nương nương. tới rồi!”
Chiếc kiệu hạ xuống. Ngư Triều Ân nhắc rèm kiệu lên. hai ả cung nữ đỡ Giang Thái Bình đi ra. Giang Thái Bình nhìn quanh bốn phía, chung quanh lạnh lẽo hoang vắng. không có mấy cung nhân gì cho lắm.
‘Thánh Thượng ở đâu vậy?”
“Nương nương. nơi này là Đại Đồng điện. Thánh Thượng đang ở ngay trong điện chờ nương nương.”
Ngư Triều Ân cười nịnh mang theo đèn lồng: “Mời nương nương đi theo nô tài.”
Lòng Giang Thái Bình lạnh như băng tuyết, theo lý, bọn họ phải đem chiếc kiệu dừng ở trên bậc thang trước điện, hiện tại lại bắt nàng phải đi lên các bậc thang cao như vậy, nàng mặc chiếc váy dài quét đất. như thế này nàng làm sao mà đi. tên hoạn quan này đang âm thầm làm khó dễ mình đó mà!
Giang Thái Bình không nói gì thêm, nàng không cần người đỡ đi. tự mình cầm chân váy lên chậm rãi đi lên các bậc thang dài mấy chục trượng. Ngay tại lúc nàng đi lên các bậc thang. Dương ngọc Hoàn ở trong một tòa lầu các đối diện Đại Đồng điện, lặng lẽ nhìn chăm chú Giang Thái Bình đang đi đến. trong mắt nàng phảng phất một tia đau buồn, hoa nở hoa lại tàn. xuân đi lại thu đến. nhân sinh thế sự biến ảo vô thường. nàng làm sao mà biết được chuyện của ngày mai?
Nàng khe khẽ thở dài: “Chúng ta đi thôi!”
Dương Ngọc Hoàn xoay người đi khỏi, bóng dáng cô quạnh đó dần dần mất hút ở trong bóng tối.
“Thần thiếp khấu kiến bệ hạ!”
Trong phiến điện của Đại đồng điện. Giang Thái Bình quỳ xuống trước mặt Lý Long Cơ: “Chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Mau miễn lễ!”
Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. nhìn Mai phi mà trước đây hắn từng sủng ái, ánh mắt Lý Long Cơ có chút đỏ lên rồi. hắn vội vàng đỡ Giang Thái Bình dậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới, nàng vẫn xinh đẹp như trước, tựa như hoa mai xinh tươi thanh nhã. Lý Long Cơ lại nghĩ tới những năm tháng cùng nàng trước đây. hắn lớn tiếng thở dài: “Ái phi của trẫm. chúng ta đã có bảy tám năm không gặp rồi!”
Nước mắt cũng từ trong đôi mắt của Giang Thái Bình dâng trào, trước mắt đây chính là Lý tam lang trước đây sao? Tuấn tú phong nhã của hắn trước đây sao giờ đây trở nên già nua như thế. nàng run giọng nói: “Bệ hạ. là tám năm ba tháng lẻ năm ngày. Buổi trưa hôm đó, bệ hạ phải đi tiếp kiến quận vương của Bột Hải. bèn nói với thiếp là buổi tối lại đến thăm thiếp, nhưng lần từ biệt đó, đã là tám năm. Tám năm này, thần thiếp mỗi ngày đều mong mỗi ngày đều chờ, cuối cùng lại gặp được phu quân của thiếp rồi.”
Lý Long Cơ nghe nàng ngay cả thời gian cụ thể và sự việc đều còn nhớ rõ như thế. trong lòng hắn vừa cảm động lại vừa áy náy, vội vàng giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt. trấn an nàng nói: “Trẫm biết, là trẫm có lỗi với nàng, trẫm nhất định sẽ đền bù cho nàng thật nhiều thật nhiều.”
Giang Thái Bình lắc đầu. khẽ nói: “chỉ vì cảm kích một cái ngoảnh đầu nhìn lại của chàng, làm cho thiếp tơ tưởng ngày và đêm. thần thiếp không cần bất kỳ sự đền bù nào cả. chỉ cầu có thể vì bệ hạ nấu lấy một ly nước trà thanh.”
“Tốt! Trẫm nhất định thường xuyên đến uống trà của nàng, trẫm miệng vàng lời ngọc, nhất định nói lời sẽ giữ lấy lời.”
Lúc này, Ngư Triều Ân ở trước cửa đại điện nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, Dương thượng thư tới rồi.”
“Trẫm biết rồi!”
Lý Long Cơ không vui mà kéo dài thanh âm. tên nô tài Ngư Triều Ân này dám cả gan cắt ngang hứng thú của hắn, hắn lại dịu dàng nói với Giang Thái Bình: “Trẫm còn một chút công việc triều chính phải xử lý, ái phi hãy tới sau điện mà nghỉ ngơi trước, đêm nay chúng ta phải tâm sự dưới đèn thâu đêm nhé.”
“Thần thiếp không dám quấy rầy việc quốc sự của bệ hạ. thần thiếp cáo lui!”
Giang Thái Bình đi theo cung nữ đến sau điện, Lý Long Cơ lúc này mới trừng mắt nhìn Ngư Triều Ân một cái, nói: “Hãy để hắn đến ngự thư phòng của trẫm đi!”
Lát sau, Dương Quốc Trung vội vàng đi vào ngự thư phòng, thấy Lý Long Cơ đã ngồi vào chỗ, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Thần Dương Quốc Trung tham kiến bệ hạ!”
“Đứng lên đi!”
“Tạ ơn bệ hạ!”
Dương Quốc Trung đứng lên, khoanh tay đứng ở một bên, hắn đã biết Giang Thái Bình tiến cung, nhưng hắn không không dám nhắc đến việc này chút nào cả, bèn cười nói: “Bệ hạ triệu thần tiến cung, vì buổi họp giữa triều ngày mai à!”
“Đúng là việc này, khanh là Lại bộ thượng thư. trẫm muốn cùng ngươi thương lượng một chút việc phong thưởng của ngày mai.”
“là việc phong thưởng của Lý Khánh An sao?” Dương Quốc Trung rất cẩn thận mà ướm hỏi thứ.
Lý Long Cơ gật gật đầu: “Không chỉ có Lý Khánh An, còn có Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn. Cao Tiên Chi bình định Nam Chiếu, trẫm chỉ có ban thưởng cho quân Kiếm Nam, nhưng không có phong thưởng cho bản thân Cao Tiên Chi. Ca Thư Hàn cũng như vậy, hắn đánh hạ Thụ Đôn thành của Thổ Phồn có công đáng nhận thưởng, trẫm ngày mai cũng sẽ đồng loạt phong thưởng.”
Nói đến này, Lý Long Cơ từ trên bàn lấy ra một quyển tấu chương thật dày, đây là bản phụ danh sách thỉnh thưởng mà Lý Khánh An vì quân An Tây dâng tấu lên. bản chính đã chuyển cho binh bộ rồi. Hắn đem tấu chương mở ra xem một lúc. nói: “Lý Khánh An vì công thần của quân An Tây thỉnh thưởng, nhân số tuy rằng hơi nhiều một chút, nhưng trẫm vẫn quyết định đáp ứng hắn. ngày mai trẫm lúc lâm triều trẫm sẽ tuyên bố việc này. Khanh cũng đừng có mà cản trở nữa. biết không?”
Chuyện này Dương Quốc Trung đã sớm được Lệnh Hồ Phi cho biết trước đó, trong lòng hắn đã có chừng mực. liền khom người nói: “Thần không dám vượt quyền!”
“Ừm!”
Lời nói này của Dương Quốc Trung làm cho Lý Long Cơ cảm thấy hài lòng, hiểu được khi nào tiến thoái mới là sự biểu hiện chính chắn trên mặt chính trị, hắn đem tấu chương khép lại. rồi nói: “Năm kia trẫm phong An Lộc Sơn làm Đông Bình quận vương, chuyện này đã có nhiều thị phi, trẫm cũng có áp lực. Đương nhiên, trẫm không thể tước đi chức quận vương của hắn. cho nên trẫm đang suy xét tăng thêm hai vị quận vương khác họ. Khanh nói xem. trong số ba người ngày mai. trẫm nên phân phối hai chức vị này như thế nào đây?”
Dương Quốc Trung suy đoán ý tứ của Lý Long Cơ. theo lý, việc phong quận vương không tới phiên hắn đến thương nghị, tự mình Lý Long Cơ đã có thể xác định. Chắc chắn là hắn đã nghĩ xong cả rồi, nhưng hiện tại lại có một chút muốn thay đổi chủ ý, bèn tìm mình đến thương nghị. Hắn nhất định là muốn hủy bỏ tư cách quận vương của Lý Khánh An. để cho mình ra mặt phản đối, nhất định là như vậy, đêm nay hắn không có được Độc Cô Minh Nguyệt, trong lòng thẹn quá hóa giận ấy mà.
Nghĩ vậy, Dương Quốc Trung lắc lư đầu nói: “Sắc phong quận vương. thần cho rằng không chỉ phải có quân công, càng phải có thâm niên. Lý Khánh An tuy rằng quân công lớn lao, nhưng dù sao thì thâm niên của hắn không sâu cho lắm. cho nên thần cho rằng Ca Thư Hàn và Cao Tiên Chi hai người có thể phong quận vương. còn Lý Khánh An chờ thêm vài năm nữa. bèn có thể suy xét lại.”
Dương Quốc Trung tưởng rằng mình đoán không sai. có chút dương dương tự đắc, tuy rằng hắn không động chạm đến việc phong thưởng của quân An Tây được, nhưng để cho Lý Khánh An không thể như ý, thì trong lòng hắn cũng vô cùng hả dạ rồi.
Không ngờ, Lý Long Cơ lại lắc đầu nói: “Ý của trẫm là từ Cao Tiên Chi và Ca Thư Hàn chọn ra một người, còn một người là Lý Khánh An thì không cần tranh luận nữa.”
Dương Quốc Trung ngẩn ngơ, hắn đã suy đoán sai thánh ý rồi, Lý Long Cơ vẫn muốn phong Lý Khánh An. trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ ngượng ngùng, cười gượng một tiếng nói: “Nếu là như thế này, thần cho rằng Ca Thư Hàn lập công lớn hơn. có thể làm quận vương.”
Lý Long Cơ vẫn là lắc đầu: “Thật ra ý của trẫm là muốn phong Cao Tiên Chi, Ca Thư Hàn phong trễ lại, gọi khanh đến. là muốn khanh trước lúc tảo triều ngày mai hé lộ cho Ca Thư Hàn biết trước, chỉ cần hắn đánh thắng hai chiến tuyến đông tây năm nay, trẫm sẽ nhất định phong hắn làm Tây Bình quận vương, nhớ kỹ rồi chứ? Nhất định phải hé lộ cho hắn biết trước đấy, để tránh trong lòng hắn không phục.”
Dương Quốc Trung lúc này mới hiểu được ý tứ của Lý Long Cơ, là muốn mình đi trấn an Ca Thư Hàn. hắn vội vàng khom người nói: “Thần sáng sớm ngày mai sẽ đi tìm Ca Thư Hàn!”
“Thôi được rồi!”
Trong lòng Lý Long Cơ nhớ thương Mai phi, liền chuẩn bị đứng dậy, lúc này, Dương Quốc Trung lại cười nói: “Thần còn có một đề nghị, có thể đảm bảo có đủ tiền và lương thực cung cấp cho hai chiến tuyến của Ca Thư Hàn.”
Đây đúng là việc mà Lý Long Cơ quan tâm, phát động hai tuyến chiến dịch này, việc hắn lo lắng nhất chính là tiền và lương thực không đủ. vấn đề tiền thì có thể thông qua việc lưu thông tiền bạc để giải quyết, quan trọng là lương thực. Hắn đã tính toán một phen, trận chiến dịch này ít nhất phải chuẩn bị một trăm vạn lẻ năm mươi thạch lương thực. nhưng mà hai năm nay tiền thuế lương của khu vực Quan Trung, Hà Đông. Hà nam càng ngày càng ít. hắn đương nhiên biết đây là hậu quả nghiêm trọng của việc đất đai bị chiếm làm của riêng, làm cho hàng năm thu không đủ chi. đối với việc ỷ lại vào lương thực Giang Hoài càng lúc càng lớn. Năm trước bình định Nam Chiếu, gần như hao hết kho lương Thái Thương. Hắn đang rầu rĩ lương thực lấy từ đâu bây giờ? Dương Quốc Trung liền đưa ra đề nghị.
Tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên, vội vàng nói: “Khanh nói mau, có biện pháp gì?”
Dương Quốc Trung thấy Lý Long Cơ coi trọng, liền dương dương tự đắc nói: “Thần kiêm nhiệm chuyển vận đô sứ. vẫn đang suy xét làm thế nào gia tăng lượng gạo điều từ Giang Hoài, thần cho rằng có hai phương án có thể gia tăng lượng lương gạo vận chuyển.”
“Cứ nói tiếp đi!”
“Thứ nhất gia tăng tuyến tào vận, hiện tại một năm điều chuyển lương thực chẳng qua ba trăm vạn thạch, chủ yếu chính là chịu giới hạn bởi việc khả năng điều chuyển, thần suy xét có thể tăng thêm một tuyến điều chuyển ở Trường Giang. Từ Trường Giang chuyển sang Hán Thủy rồi lên Hán Trung ở phía bắc, cuối cùng vận chuyền bằng đường bộ đến Trường An. Thần cho rằng hàng năm ít nhất có thể gia tăng hai trăm vạn thạch lương thực; thứ hai đó là giám sát. thần nghĩ rằng quan địa Giang Hoài bất lực cũng là một nguyên nhân, bọn họ luôn miệng nói khó khăn, thần cho rằng đây chỉ là lấy cớ, cho nên đề nghị phái thân vương tọa trấn Giang Hoài, đốc thúc quan địa phương vận chuyển lương thực!”