Miêu Nghị cười khổ nói:
– Ý của ngươi là muốn ta hỏi hắn xem có cách nào không chứ gì?
Vân Tri Thu cầm tay hắn, vẻ mặt nghiêm túc.
– Nếu có cách gì thì cứ tìm hiểu, dung nạp rộng rãi nhiều ý tưởng, nếu hợp ý ngươi thì tiếp nhận, nếu không hợp ý ngươi thì không cần phải làm, ngươi cũng không tổn thất gì hết đâu.
– Thôi được rồi, được rồi, đừng quá nghiêm trang như vậy, ta nghe lời phu nhân là được chứ gì.
Miêu Nghị lắc đầu bất đắc dị, đồng thời lấy linh tinh liên hệ Dương Khánh.
Hiện tại, mối quan hệ giữa hắn và Dương Khánh xem như không tệ, nên Miêu Nghị không thèm che giấu điều gì, sau khi liên hệ đã hỏi trực tiếp: Chắc hẳn ngươi đã nghe nói đến việc của Tụ Hiền Đường rồi phải không?
Lúc này Dương Khánh đang uống rượu cùng Kim Mạn, thực ra mà nói thì Kim Mạn tự mình xuống bếp làm vài món điểm tâm, sau đó lấy mấy bình rượu ngon từ trong tay tu sĩ tiểu thế giới, hơn nữa ở đây vừa mới xây một cái đình nhỏ cực kỳ khác biệt trên một hòn đảo, phong cảnh cực đẹp. Ngắm nhìn những con sóng xô bời, bầu trời xanh thẳm, biển rộng mênh mông, Dương Khánh đắm chìm trong từng đợt gió biển thổi mản, vừa uống rượu vừa trò chuyện, vô cùng tao nhã.
Đương lúc tận hưởng việc ăn uống, tinh thần Dương Khánh chấn động, linh tinh của Miêu Nghị Vừa mới liên hệ với hắn.
Sau khi hắn trò chuyện với Dương Triệu Thanh, được biết là Miêu Nghị đang bế quan, cũng đoán chắc Dương Triệu Thanh sẽ kể lại y kiến của mình cho Vân Tri Thu nghe bởi vì mức độ trung thành của Dương Triệu Thanh và Diêm Tu đối với cặp vợ chồng kia là không thể nghĩ bàn, những việc này thế nào cũng sẽ lọt vào tai hai người đó, hắn đã một mực chờ đợi tin tức, cuối cùng cũng chờ đến ngày này.
– Là tin tức đến thừ Thánh Vương.
Dương Khánh lập tức đặt chén rượu xuống, đứng dậy lấy ra linh tinh dựa vào lan can đưa lưng về phía Kim Mạn
Không sớm không muộn lại đưa tin ngay lúc này! Kim Mạn nhìn một bàn rượu và thức ăn mình vừa bỏ công sức ra nấu, cảm giác hưng trí chẳng còn được bao nhiêu nữa, tiện tay quăng đôi đũa lên bàn, sau đó nâng chén rượu lên uống giải sầu, gương mặt xinh đẹp toát lên vẻ không hài lòng.
Sau khi tiếp nhận câu hỏi của Miêu Nghị, Dương Khánh trả lời: Có nghe nói.
Miêu Nghị: Ngươi cảm thấy ý định lập ra Tụ Hiên Đường của ta như thế nào?
Dương Khánh: Cách làm không tệ, chẳng qua trong thời gian ngắn không thể nào đạt hiệu quả mong muốn được, nếu số quân Khấu gia cứ ở lại mãi trong Tổng Trấn Phủ, e rằng Khấu gia cũng không thể ăn nói với những nhà khác. Hiện tại, đám nhân mà đó vẫn chưa rút đi, là vì Khấu gia vẫn còn bận tâm thể diện của bản thân họ, nhưng cho dù như thế thì thời gian cũng không quá dài lâu, một khi những người đó rút đi, e rằng đại nhân lâm vào tình cảnh giật gâu vá vai nghèo rớt mông tơi.
Miêu Nghị: Đúng vậy! Thoát khỏi sự theo dõi của Khấu gia là chuyện tốt, nhưng vấn đề thủ hạ lại khiến ta đau đầu, ở Thiên Đình vài năm, khuyết điểm lớn nhất của ta chính là vẫn không có được thủ hạ dưới trướng, hiện tại e rằng trong thời gian ngắn ta không thể rời khỏi Quỷ Thị, vì vậy ta muốn nhân cơ hội lần này để giải quyết vấn đề triệt để.
Dương Khánh: Nói cách khác đại nhân muốn thành lập một nhóm người trở thành quân đội thân tính bày ở ngoài sáng làm việc tại Thiên Đình, thuận tiện cho những việc làm sau này phải không?
Miêu Nghị: Không sai, tạm thời thì đám nhân mã trong Lục Đạo không có cách nào bố trí sắp đặt được tốt, chỉ có thể suy nghĩ một cách khác, chẳng qua hiện tại không có ai có thể dùng, lại chẳng biết phải làm sao, ngươi có nghĩ ra cách gì tốt không?
Dương Khánh: Thực ra vẫn có một chút ý tưởng, thế nhưng vẫn không biết chí hướng của đại nhân như thế nào? Nếu ý chí của đại nhân đặt trong thiên hạ, muốn giải quyết việc này không phải là khó.
Lần này đến lượt tinh thần Miêu Nghị chấn động: Nếu ý chí của ta đặt trong thiên hạ thì thế nào?
Thấy Miêu Nghị thổ lộ chí hướng của bản thân hắn rõ ràng đến vậy, thể xác và tinh thần Dương Khánh đều rung động, lại mang theo sự phấn chấn không nói nên lời, chẳng lẽ tên tiểu tử năm đó chỉ là một tên tướng đầu hàng tại Phù Quang Động, giờ đã muốn đi trên con đường tranh đua cực kỳ chông gai cùng với anh hùng trong thiên hạ này sao? Thực sự là vui buồn lẫn lộn, khiến hắn cảm thấy bản thân mình sinh ra quả thật không uổng phí kiếp này, hơn nữa việc phe bọn hắn nắm giữ thế lực thì có gì mà không đúng chứ, vì thế Dương Khánh tức thì cảm thấy được con đường tương lai phía trước của mình rộng mở trong sáng, tâm tình cực kỳ kích động, muốn uống ba trăm chén rượu ăn mừng.