Đương nhiên ông lão cũng đã nghe nói đến linh khí, người ta đồn rằng, chỉ có cao thủ vượt qua cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới đủ năng lực khống chế loại binh khí này.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như Miêu thành chủ và thành chủ Hoài Thành cũng chưa đủ năng lực khống chế linh khí.
Nhưng giờ đây, thứ này lại bị một cao thủ chỉ mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ khống chế trong tay.
Trạng thái hiện tại của Dương Thanh cũng vô cùng đáng sợ, như thể đã biến thành một người khác.
“Giết!”
Dương Thanh bồng quát lớn một tiếng, giây tiếp theo, bóng anh biến mất khỏi vị trí cũ, lao vút về phía Ảnh Tử.
Ảnh Tử không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên phản kháng.
“Uỳnh!”
Có điều, Ảnh Tử còn chưa kịp tung đòn phản kháng đã bị Dương Thanh đá một cước bay ra ngoài.
Lão Cửu tái mặt, lẩm bẩm: “Cảnh giới của Dương Thanh mới có chừng ấy, nếu cưỡng ép.
bản thân khống chế linh khí, sợ là sẽ bị phản phệ cực nặng!”
Ảnh Tử bị Dương Thanh đá bay ra xa hơn chục mét, cả người va sầm vào vách tường, hộc máu ngã xuống, hơi thở võ thuật sụt giảm mạnh.
Lão Cửu đã ngây người khi chứng kiến cảnh đó, bản thân ông lão chính là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, thực lực của Ảnh Tử mạnh cỡ nào, ông lão đã từng được nếm trải, lão Cửu biết, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ cũng chưa chắc đã đánh bại được Ảnh Tử.
Nhưng vừa rồi, Dương Thanh lại có thể đánh trọng thương Ảnh Tử chỉ băng một chiêu, không khó để hình dung thực lực của Dương Thanh lúc này mạnh cỡ nào.
Ảnh Tử lồm cồm bò dậy từ trong đống đổ nát, vẻ mặt cực kì căng thẳng, lão ta quệt vết máu nơi khóe miệng, đăng đăng sát khí nhìn về phía Dương Thanh.
“Giết!”
Dương Thanh quát lớn một tiếng, chân nhẹ di chuyển, lại một lần nữa lao về phía Ảnh Tử.