Vừa rồi, Ảnh Tử võ một chưởng vào lồng ngực anh, ngực anh đã bị thương nặng, máu thịt nhây nhụa, máu chảy không ngừng.
Máu cứ tuôn ra như thế khiến anh chợt có một dự cảm xấu, rằng nếu không thể cầm máu lại kịp thời, chỉ sợ anh sẽ chết vì mất máu.
Nhưng vào lúc này, con dao găm màu đen anh vẫn mang theo bên người bỗng như sống lại khi vừa tiếp xúc với máu tươi của anh, và nó bắt đầu ra sức hấp thu dòng máu đó.
“Hả?”
Dương Thanh lập tức sợ ngây ra, anh cầm con dao, khiếp sợ tột cùng.
Con dao này là thứ Miêu thành chủ tặng cho anh.
Miêu thành chủ từng nói, con dao găm này là một bảo vật ông lão tình cờ nhặt được, đây chính là vật chí bảo của gia tộc mang huyết mạch cuồng hóa, mà bản thân Dương Thanh lại có huyết mạch cuồng hóa, vậy nên ông lão mới tặng lại nó cho Dương Thanh.
Nhưng ngay cả Miêu thành chủ cũng không rõ con dao găm này có tác dụng gì, chỉ biết chất liệu làm nên nó cực kì đặc thù, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như ông lão cũng không thể phá hỏng.
Vậy mà lúc này, con dao găm ấy lại như hóa thành một dã thú, tham lam hấp thu dòng máu tươi của anh.
Dương Thanh năm chặt con dao, sắc mặt căng thẳng tột cùng, anh biết, thế giới này rộng lớn vô cùng, thứ gì cũng có thể có, nhưng anh chưa từng dám nghĩ, một con dao găm lại có thể hút được máu người.
Anh muốn ném nó đi, lại khiếp sợ phát hiện, con dao này như đã hóa thành một bộ phận trên tay anh, không thể ném ra được.
Không chỉ có thế, con dao găm này vân đang liên tục hút máu tươi của anh.
Chỗ vết thương vừa rồi vân đang chảy máu không ngừng, máu tươi tuôn ra, chảy về phía con l dao trong tay anh.
Dương Thanh cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, anh biết, đây là biểu hiện do mất máu quá nhiều.
Thấy không thể ném con dao găm này ra, Dương Thanh bắt đầu luống cuống, nếu còn tiếp tục thế này, chỉ sợ chẳng mấy mà anh sẽ bị nó hút khô máu trong người mất thôi.
Khi Dương Thanh đã sắp ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, con dao kia bỗng dừng hấp thu máu tươi của anh.
Ngay sau đó, một sức mạnh cực kì cuồng bạo đột ngột bùng nổ từ bên trong cơ thể anh.