Nhưng cũng không thể bỏ mặc hoàng tử, bây giờ chỉ có thể tra tìm!……………
Không biết Phí Đồng đã tiết lộ “thân phận” của hắn ra ngoài, Nhiếp Vân từ từ mở mắt.
Mới vừa rồi thời điểm nhìn quan tài, một hấp lực truyền tới, tựa như rơi vào vực sâu, không biết qua bao lâu, rốt cuộc ngừng lại, đến nơi này.
– Đây là địa phương nào?
Nắm chặt trường thương trong tay, Nhiếp Vân nhìn bốn phía.
Chung quanh đen nhánh, không có chút ánh sáng nào, mà hắn tựa như đặt mình ở trong một lối đi hẹp dài.
Nhìn quan tài làm sao sẽ tới đây? Mới vừa rồi thi thể của Phùng Chấn lại đi nơi nào?
Trong lòng kỳ quái, Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt.
Mặc dù chuyện trước mắt quỷ dị, nhưng so với ban đầu ở Hư Không giới còn kém không ít, hoàn toàn ở trong phạm vi có thể tiếp nhận.
Thiên Nhãn vận chuyển, cặp mắt giống như màu vàng, lúc này mới thấy rõ tình huống trước mắt.
Là một lối đi, bốn phía trống trải, không có gì cả, một con đường không thấy cuối cùng.
– Xem ra nhất định phải lựa chọn một phương hướng!
Chỗ hắn đứng giống như ở trong lối đi, muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải lựa chọn một phương hướng, hoặc là về phía trước, hoặc là về phía sau.
Ở nơi không biết hoàn cảnh này, lựa chọn về phía trước hay về phía sau vô cùng trọng yếu, chọn lối đi tốt, có thể an toàn, lựa chọn sai, làm không tốt sẽ để người lâm vào mê mang, càng ngày càng bị động.
Mặc dù không biết lối đi này là cái gì, nhưng trong lòng hắn có một cảm ứng mơ hồ, trước sau hai phương hướng lựa chọn như thế nào, đối với hắn là một loại khảo nghiệm.
Trong lòng nghĩ như vậy, Nhiếp Vân cũng không cuống cuồng tiến tới hoặc lui về phía sau. Mà ngồi chồm hổm xuống, ở phía trước lấy một ít đất, lại ở sau lưng lấy một ít.
Nhìn kỹ hai phần đất một hồi, đứng tại chỗ cảm thụ chốc lát, thân thể chuyển một cái, không chút do dự đi về phía sau.
Trải qua quan sát, phần đất trước mặt hơi khô ráo, phía sau ẩm ướt hơn, mặc dù khác biệt không lớn, nhưng ở dưới cảm nhận của hắn, lại rõ ràng hiện ra.
– Hơi khô ráo, giải thích rõ phía trước có gió, nếu như đây là cung điện dưới đất mà nói, chỗ đến gần nguồn gió tất nhiên là đường ra, mà chỗ ướt át, tất nhiên là địa phương ngược lại…
Quan sát tình huống, Nhiếp Vân suy tính, sở dĩ lựa chọn con đường ướt át này cũng không phải là không muốn đi ra ngoài, mà là có mục đích cùng tính toán của mình.
Cái sơn động này vô cùng cổ quái, kể từ khi tiến vào, giống như bị người nắm mũi dẫn đi, không nói những cái khác, trước đó Chí Hào tướng quân suy đoán, có thể là di thể của một vị cường giả Hoàng cảnh ở nơi này, để cho hắn không quá tin tưởng.
Bất kể là tình huống gì, trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm, nếu đi tới nơi này, thì phải dò rõ chân tướng, nếu không, cho dù đi ra ngoài, cũng sẽ càng ngày càng bị động, đối với sau này tu hành cực kỳ bất lợi.
Vã lại, mới vừa rồi hắn đứng tại chỗ cảm giác, sau khi tra được phương hướng, có một đạo ba động đặc thù hấp dẫn hắn đi qua nhìn một chút, cho nên mới lựa chọn con đường này.
Lối đi an tĩnh, không có một chút thanh âm, Nhiếp Vân nắm chặt trường thương, từng bước một đi về phía trước.
Càng tới lối đi càng rộng, mấy chục tức trôi qua, trước mắt xuất hiện một bóng đen.
– Ân?
Sinh lòng cảnh giác, Nhiếp Vân càng thêm cẩn thận, lại đi về phía trước mấy bước, lúc này mới phát hiện là một bia đá.
Cao cở một người, rộng khoảng nửa thước, từ xa nhìn lại đen nhánh, có mấy phần tương tự như bóng người.
– Viêm Hoàng? Đây là cái gì?
Đến gần bia đá, chỉ thấy trên đó viết hai chữ to… Viêm Hoàng!
Phải biết thế giới này, chữ viết cùng ngôn ngữ là nhất định phải học tập, trên đường cùng Phí Đồng đi tới Chí Hào doanh, Nhiếp Vân liền học tập chữ viết của thế giới này một lần.