Nhất Uy, Tiểu Bạch cùng Trúc Chi chào tạm biệt Thủy vương rồi rời đi. Cả ba không biết cái gì bên ngoài kia đang chờ đón họ. Chỉ là họ tin chắc ma cà rồng đã cắn cô đang lộng hành bên ngoài, điều này không tốt lắm. Họ cần nhanh chóng trở về.
Trong buổi chầu cuối tuần trên thiên cung, chúng thần tiên đang căng thẳng lo âu nhìn về phía thiên đế. Quý Nhậm cười nhàn nhạt, đôi mắt chứa vài tia nhảy nhót khó mà che giấu được. Gã đang tưởng tượng khung cảnh xác chết chất thành đống bên dưới Hạ giới, cùng khuôn mặt đau khổ muốn chết đi của Huyết Yêu.
Gia Khánh và Minh Nghĩa thay nhau báo cáo vụ việc ma cà rồng hoành hành dưới Hạ giới, khiến nhiều người bị thương. Tất cả đều bắt đầu xôn xao, bàn tán. Đương nhiên họ thừa biết ma cà rồng là một tên khó đánh bại và hậu quả khôn lường mà gã để lại.
Gia Khánh tiếp tục nói:
“Thần cho rằng đang có kẻ lợi dụng Huyết Yêu bị giam giữ mà thả ma cà rồng ra bên ngoài. Kính mong Thiên tử cho phép thần cùng Huyết Yêu bắt tên này lại.”
Quý Nhậm siết chặt tay, trong lòng thầm bực bội tên Gia Khánh nhiều chuyện. Gã đâu dễ dàng cho Huyết Yêu có cơ hội trở mình lần nữa. Gã tiến về phía trước ra vẻ không đồng tình nói:
“Thần phán xét có thể nhận trách nhiệm bắt ma cà rồng, nhưng Huyết Yêu đang là tội thần, hắn không thể lộ mặt.”
Quý Nhậm hướng về phía thiên đế nói lớn:
“Thiên đế cũng biết chỉ một mình Huyết Yêu mới có khả năng thả ma cà rồng ra mà thôi. Ai mà chẳng biết hắn là người canh giữ đồng những món đồ bị nguyền rủa lẫn sinh vật bị nguyền rủa đâu?”
Gia Khánh bật lại :
“Bẩm Thiên tử, Huyết Yêu có thể là một người kiêu ngạo, lỗ mãng, không xem ai ra gì. Nhưng ai ai cũng biết đệ ấy không phải một tên giết người không gớm tay. Nếu đệ ấy là một tên ác bá, việc gì đệ ấy phải mạo hiểm tính mạng giết chết Mạnh Quân, trong khi không ai dám đứng ra lãnh trách nhiệm về mình. Chỉ vì đệ ấy biết Tam giới sẽ ra sao nếu Mạnh Quân còn sống.”
Thiên tử trầm mặc, liếc nhìn đám thần tiên dưới trướng của mình. Ông rơi vào suy tư. Quý Nhậm và Gia Khánh ai cũng có lý lẽ riêng của mình. Huyết Yêu là người duy nhất có thể thả tên ma cà rồng ngàn năm ra ngoài, nhưng ông biết hắn cũng không phải là kẻ độc ác đến mức khiến Hạ giới lâm nguy. Hắn đáng ghét thật, nhưng hắn không bao giờ làm ra những điều xằng bậy gây hại cho người khác. Điểm này, thiên đế tin tưởng hoàn toàn Huyết Yêu. Chỉ có điều, ai mới là người thả ma cà rồng ra bên ngoài nếu không giải trừ bùa chú lẫn phong ấn của Huyết Yêu?
Quý Nhậm nhận thấy sự phân vân trên mặt thiên đế. Gã không thích phản ứng đó của thiên đế. Gã không thích việc thiên đế sắp cho Huyết Yêu cơ hội chứng minh ma cà rồng không phải hắn thả ra. Vì vậy gã nhất định không chịu buông tha, gã nói to:
“Huyết Yêu có thể là chính nhân quân tử, nhưng không có nghĩa hắn không có âm mưu. Việc hắn bí mật lập quân đội riêng thần đã điều tra ra được một số tình tiết mới. Thần phát hiện không chỉ một mình ma cà rồng đang làm loạn khắp nơi mà cách đây vài tháng, Linh Đàm đã được thả ra với mục đích nào đó.”
“Cái gì?” Thiên tử đập mạnh bàn tay xuống thành ghế rồng, ông như muốn phát hỏa. Ai ai cũng biết Linh Đàm bị phạm tội lớn, không có sự cho phép của Thiên tử không ai được thả gã ra bên ngoài.
Quý Nhậm tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa. Gã cao giọng nói:
“Thần đã ghé qua hang động xem thử, thần xác nhận việc Linh Đàm biến mất là sự thật. Huyết Yêu vì sao phải giấu giếm chuyện gã kia vượt ngục nếu không phải do chính hắn thả Linh Đàm ra ngoài?”
“Quý Nhậm nói hoàn toàn có lý.” Thiên tử trầm giọng.
“Thần cho rằng…”, Gia Khánh bước lên một bước, định nói điều gì đó đã bị Thiên tử ngăn lại.
Thiên đế lạnh lùng:
“Gia Khánh đừng nói thêm một lời nào nữa. Chuyện của Huyết Yêu ta đã giao cho Quý Nhậm điều tra. Ngươi không cần vì chút tình nghĩa mà bao che cho hắn nữa. Linh Đàm là phạm luật trời, ta đã giam y đến cuối đời trong hồ độc. Y thoát ra ngoài ngần ấy thời gian mà Huyết Yêu vẫn một mực không báo cho ta. Hắn còn xem Thiên tử ta ra gì không?”
Thanh Trì Minh Nghĩa kéo áo Gia Khánh đi xuống cạnh mình. Gã lắc đầu không muốn Gia Khánh nói thêm lời nào nữa. Chuyện Linh Đàm chạy trốn là chuyện lớn, Huyết Yêu không thể không biết. Vậy thì lý do gì hắn giấu giếm mọi người, Minh Nghĩa không muốn Gia Khánh dính thêm rắc rối nào
Thiên tử ra lệnh cho đám thần tiên lui xuống. Gia Khánh lãnh nhiệm vụ truy tìm ma cà rồng ngàn năm. Minh Nghĩa đi theo y sát nút, rõ là muốn an ủi y một chút:
“Anh đừng buồn phiền. Em tin Thiên tử sẽ không tin nếu không có chứng cớ buộc tội tên đầu đỏ đó.”
Gia Khánh không buồn phiền. Y chỉ đang lo lắng, vô cùng lo lắng. Dường như xó điều gì đó tệ hại xảy ra, bắt đầu từ việc Huyết Yêu bị bắt giam. Người hãm hại Huyết Yêu là ai, cuối cùng người này có âm mưu gì đây.
Quý Nhậm lên kế hoạch gặp riêng thiên đế. Khi chúng thần tiên rời đi trong buổi chầu, chỉ có gã nán lại thêm một chút. Gã nhìn thấy Thiên tử đang xoa hai bên thái dương của mình.
Quý Nhậm nhân cơ hội Thiên tử đang nóng giận Huyết Yêu mà cho hắn thêm một đòn chí mạng. Gã cúi thấp người nói:
“Bẩm Thiên tử, lúc nảy có quá nhiều người, nên thần không nói hết được. Thần phát hiện thanh kiếm của Quỷ cũng biến mất rồi. Huyết Yêu lại không bẩm báo chuyện này không biết hắn có huyền cơ nào không.”
Điều này đúng là giọt nước làm tràn ly trong lòng thiên đế. Ông tức giận ngút trời. Ông không ngờ Huyết Yêu giấu giếm nhiều điều như vậy. Thanh kiếm của Quỷ là mona đồ bị nguyền rủa có sức mạnh kinh người nhất, người có được thanh kiếm là người điều khiển tất cả sinh vật bóng đêm và trở thành Quỷ vương tiếp theo. Hắn giấu giếm chuyện Linh Đàm trốn thoát, lập đội quân riêng cho mình, lại còn âm thầm giấu thanh kiếm của Quỷ làm của riêng. Tất cả mọi tội trạng đều có lý, hắn không thể vô tội.
Thiên đế đứng dậy, rời khỏi ghế rồng. Ông đi xuống cạnh Quý Nhậm và quyết định:
“Ta sẽ phái nhiều thiên binh thiên tướng đi theo phò trợ ngươi. Nhất định phải điều tra âm mưu của Huyết Yêu là gì. Ta mới có thể quang minh giết chết hắn. Còn thanh kiếm, ta sẽ bắt hắn đưa lại cho ta. Nếu hắn không đưa, ta sẽ kết tội hắn sau. Ngươi lui ra đi.”
Quý Nhận cười thầm và đi ra ngoài. Gã hả hê trong lòng. Gã lợi dụng hiềm khích mà Thiên tử đã lo lắng trước đó, giáng lên mối nghi ngờ khác lên đầu Huyết Yêu. Như vậy, vị thiên đế này dĩ nhiên không buông tha cho Huyết Yêu dễ dàng. Thiên đế nào mà không sợ người khác đoạt ngôi vị của mình, nhất lại là một tên có bản lĩnh.
Quý Nhậm độn thổ đến nơi của mình. Gã đang đứng trên thảo nguyên xanh ngát hương thơm. Thảo nguyên rộng lớn là thế mà lại xuất hiện ngôi mộ không hề ăn khớp với thiên nhiên đẹp đẽ kia. Nó giống như vết mực trên tờ giấy trắng tinh khôi, không ăn nhập với nhau.
Quý Nhậm ngồi xổm ngắm nghía bia mộ hay ngắm nghía cảnh sắc tuyệt đẹp của thảo nguyên mênh mông này, không ai biết được. Chỉ thấy trên môi gã chúm chím nụ cười hiếm thấy khuôn mặt dịu đi rất nhiều.