Hắn nói nên tin hay là không tin?
Khương Tự dựa lưng vào cửa gỗ, cả người không ngăn được run rẩy.
Nàng đại khái vẫn sẽ tin.
Tên hỗn đản kia mặc dù da mặt dày, nói lời dỗ người không cần tiền rải đầy trời, nhưng có một điểm nàng coi như hiểu rõ: Khi hắn dùng biểu tình cùng ngữ khí như vậy nói một sự kiện, hắn là nghiêm túc.
Nếu là như thế, vậy thì kiếp trước là chuyện thế nào?
Khương Tự nhắm hai mắt, trong đầu hiện ra bộ dạng của Úc Cẩn.
Úc Cẩn của kiếp trước, so với hiện tại còn chưa hoàn toàn rút đi ngây ngô của thiếu niên, khi đó hắn đã trưởng thành thành một thanh niên mặt mày càng thêm lạnh lẽo.
Khi nàng lãnh đạm với hắn, nam nhân trước mặt người ngoài lãnh nhược sương tuyết lại toát ra ánh mắt ủy khuất như thú con, sau đó dùng ánh mắt như vậy cộng thêm lời âu yếm khiến người ta mặt đỏ tim đập dỗ nàng mềm lòng.
Hắn khi đó…… Thích cũng là Khương Tự ư?
Khương Tự từ khi trọng sinh tới nay chưa bao giờ cảm thấy mờ mịt như vậy, thậm chí còn mờ mịt hơn cả việc vận mệnh của vợ chồng Vĩnh Xương Bá hoàn toàn khác với kiếp trước.
Vô số ý niệm lặp đi lặp lại ở trong lòng, nàng đần độn rời cửa phòng đi vào bên trong, đi vào bàn bát tiên bên cạnh nhà chính ngồi xuống, rót một ly trà lạnh uống vào.
A Man thực sự bị phản ứng của Khương Tự dọa sợ, lặng lẽ liếc nhìn chủ tử một cái, rón ra rón rén đẩy cửa ra chạy ra ngoài, bước nhanh chạy đến trước mặt Úc Cẩn chống nạnh hỏi: “Dư công tử, ngươi rốt cuộc nói gì với cô nương nhà ta, mà dọa cô nương nhà ta thành như vậy?”
Thiếu niên tựa như bị làm Định Thân Thuật theo thanh âm chất vấn của tiểu nha hoàn rốt cuộc phục hồi tinh thần, hơi hơi chuyển động tròng mắt đen bóng.
Lại nói, hắn mới bị dọa đó, vừa rồi A Tự đột nhiên đứng dậy, hắn cho rằng sẽ bị hành hung một trận……
“Ngươi nói chuyện nha!” A Man gấp đến độ dậm chân.
Úc Cẩn nhàn nhạt liếc A Man một cái, lướt qua nàng đi vào trong phòng.
A Man đuổi theo, đuổi tới cửa cửa rầm một tiếng nhốt nàng ở bên ngoài.
A Man xoa xoa chóp mũi, xoay người đặt mông ngồi trên thềm đá, chống cằm suy nghĩ: Lấy kinh nghiệm của nàng suy đoán, cô nương sẽ không lỗ, huống chi Dư công tử không chỉ có một gương mặt đẹp, còn có một con cún bự biết nhặt túi tiền, nhìn vào hai ưu điểm này nàng còn rất hy vọng cô nương cùng với Dư công tử kết làm thân thuộc nữa kìa.
Úc Cẩn từng bước một đi vào trong, đi đến trước mặt Khương Tự ngồi xuống đối diện, đối phương hoàn toàn không có phản ứng.
“Thật sự bị dọa rồi?”
Khương Tự chớp chớp mắt, bình tĩnh nhìn hắn.
Ánh mắt kia quá mức phức tạp, phảng phất như ngàn vạn cảm xúc dung hợp cùng nhau, nở rộ trong một đôi mắt sáng tinh xảo, cơ hồ muốn nở rộ, đủ để bao phủ người nhìn vào nó.
Úc Cẩn nhất thời có chút luống cuống, lẩm bẩm nói: “Ta cũng chỉ làm sáng tỏ một chút hiểu lầm, không có ép nàng lập tức tiếp nhận ta mà, làm sao lại sợ thành như vậy?”
Bởi vì bày tỏ cõi lòng mà làm người trong lòng sợ choáng váng, trên đời này đại khái không mấy người có thể làm được đi?
Thiếu nữ đối diện lông mi run rẩy, rốt cuộc có phản ứng: “Ngươi vừa mới nói chính là thật?”
Vừa mới?
A Tự hỏi như vậy, hẳn là rất để ý người hắn ái mộ thật sự chính là ai? Đây chẳng phải nói trong lòng A Tự có hắn!
Một tia vui mừng bí ẩn nháy mắt đánh sâu vào trái tim Úc Cẩn, làm trái tim hắn đập thình thịch.
Hắn có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, nàng cũng có thể.
“Là thật sao?” Khương Tự hỏi lại, phảng phất như dùng hết dũng khí kiếp trước kiếp này.
Thiếu niên đĩnh bạt tuấn tú như trúc xanh đối diện nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, thở dài: “Nha đầu ngốc, ta lừa nàng làm gì. Nếu như ta thích chính là đồ bỏ Thánh Nữ gì gì đó, mỗi ngày ở trước mặt nàng tự chuốc nhục nhã làm cái gì?”
Khương Tự há miệng thở dốc, có một câu không hỏi ra: Có lẽ là vì Thánh Nữ đã chết rồi thì sao?
Kiếp này nàng đã không có bất luận lý do gì biết Thánh Nữ đã không còn trên nhân thế.
Lúc này nàng nghe Úc Cẩn dùng ngữ khí gợn sóng bất kinh nói: ” Nói cho nàng một bí mật.”