“Y Y tỷ tỷ, Quan sư huynh, đây chính là mẹ của đệ, còn đây là Tiểu Thúy!”
Ngụy Nguyên Sinh vui vẻ giới thiệu mẫu thân của mình với sư huynh sư tỷ, Mục Thị và Tiểu Thúy đều làm lễ vạn phúc. Ngụy Nguyên Sinh có thể vô lễ, chứ họ thì không thể, dù sao đây cũng là tiên nhân.
Mà Quan Hoà và Y Y ở đối diện cũng vội đáp lễ.
Ngụy Nguyên Sinh cười hì hì đi đến bên cạnh sư huynh sư tỷ, chỉ vào bọn họ, rồi giới thiệu từng người với Mục Thị.
“Mẫu thân, đây là Quan Hoà – Quan sư huynh, lúc trước con còn yếu không gánh nổi nước, huynh ấy thường xuyên giúp con, còn cùng con chăm sóc dược viên. Còn đây là Y Y sư tỷ, thường xuyên tìm đồ ăn ngon cho con, còn lén mang con đi. . .”
“Khụ khụ. . .”
Ngụy Vô Úy ho khan hai tiếng. Y Y ở bên cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, luôn có cảm giác như đang dạy hư hài tử ngay trước mặt mẫu thân của người ta.
“Dù sao hôm nay cũng là giao thừa, chúng ta cùng về nhà ăn tết, tiệc rượu giao thừa đêm nay nhất định phải vô cùng náo nhiệt!”
Ngụy Vô Úy cao giọng nói, nhìn thê tử của mình khẽ vuốt cằm, một phần tình ý ẩn chứa trong đó khiến hai má của Mục Thị ửng hồng.
Có Ngụy Nguyên Sinh ở đây, bầu không khí rất nhanh có thể trở nên hòa hợp. Dưới sự dung hoà của cậu, Y Y và Quan Hoà cũNữ Giao dần dần hoà nhập vào không khí mừng năm mới của Ngụy phủ.
Thật ra tại Tiên Phủ, chỉ cần không phải kẻ quanh năm bế quan tu hành, thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới cũng rất quan trọng. Lúc này bọn họ sẽ có một lễ mừng năm mới đặc biệt theo kiểu của Tiên Phủ, sơn hoa tuyền thuỷ trong Ngọc Hoài Thánh Cảnh cũng sẽ có những biến hoá khác. Một vài đệ tử tuổi trẻ nhận được một ít món đồ chơi nhỏ do sư phụ mình luyện chế.
Nhưng bầu không khí ăn tết trên Ngọc Hoài Sơn căn bản cũng không cùng một cấp bậc với sự náo nhiệt vui vẻ của Ngụy phủ. Nhất là gia chủ và tiểu thiếu gia trở về, toàn bộ Ngụy phủ trên dưới tràn ngập vui mừng và hạnh phúc, cũng làm cho còn Y Y và Quan Hoà vui lây.
Người vui nhất trong ngày Tết luôn là lão nhân và hài tử, có đôi khi Ngụy Nguyên Sinh lại vận dụng vài chiêu pháp thuật để khoe khoang, làm cho một đám già trẻ trong nhà đều khen ngợi không ngớt, Ngụy gia Lão thái gia cũng hùa theo.
Cũng vào lúc đó, một phong thiệp mời được hai vị cao thủ của Ngụy gia mang đến huyện Ninh An. Dù tiệc rượu giao thừa lần này chắc chắn không thể dự được, nhưng Ngụy Vô Úy và Ngụy Nguyên Sinh đã trở về, lễ này tuyệt đối không thể bớt.
Đồng thời lần này phụ tử của Ngụy gia xuống núi, ngoại trừ thăm hỏi người thân, còn có một chuyện quan trọng khác chính là gặp Kế Duyên.
Hai gã cao thủ Ngụy phủ mặc áo khoác, một người hai ngựa, không ngừng thúc ngựa, phi thẳng đến huyện Ninh An.
Vào lúc này, ở trong Cư An Tiểu Các, Kế Duyên an vị trên chiếc ghế trúc nhỏ ở trong viện. Hắn bắt chéo chân, dựa lưng vào bức tường, ngắm nhìn những bông tuyết rơi xuống trong sân.
Mặc dù dáng vẻ này giống như một lão già cô đơn, nhưng trừ khi nghĩ đến người thân ở kiếp trước, Kế Duyên cũng không hề thấy buồn.
Sau khi trở về từ kinh đô, Kế Duyên nghiên cứu về người giấy vàng lấy được từ chỗ Đỗ Trường Sinh, sau đó ngủ một giấc thật dài.
Hôm nay tỉnh lại thì hắn đi ăn mì. Kế Duyên phát hiện đầu bếp ở tiệm mì Tôn Ký đã đổi người, không còn là Tôn lão đầu nữa, mà là tiểu nhi tử của lão. Lúc này, hắn mới biết được Tôn lão đầu đã làm không nổi nữa, đang ở nhà chờ tiểu nhi tử sớm dọn quán về nhà ăn Tết.
Ăn Tết – cái từ này đối với Kế Duyên có chút xa lạ. Lúc hắn tỉnh lại cũng biết hôm nay là ngày 30/12, nhưng mãi đến khi người đi đường chung quanh tiệm mì bàn tán xôn xao, hắn mới có loại cảm giác Tết đã đến.
“Kế tiên sinh. . . Kế tiên sinh. . .”
Ngoài cửa có thanh âm cực kỳ nhỏ vang lên, Kế Duyên cười cười.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Vừa nói xong, một con xích hồ cẩn thận đẩy cửa viện ra, sau đó rón rén đi vào sân nhỏ. Khi đã tiến vào sân, nó vội vàng đóng cửa lại, thậm chí cài cả then cửa.
“Sao ngươi lại có bộ dáng này, gặp chó hả?”
Kế Duyên trêu chọc một câu, khiến Hồ Vân vội vàng dựng thẳng móng vuốt của hồ ly lên trước mặt, ra dấu “suỵt ~~”một tiếng.
“Kế tiên sinh, hôm nay là đêm ba mươi, nhân khí đại thịnh, dương hỏa cực thịnh, ngay cả đám chó kia cũng rất tà dị, ta có thể đến đây để chúc tết ngài đã phải chịu rất nhiều nguy hiểm rồi đó!”
“Ha ha ha ha. . . Hồ Ly nhà ngươi dù sao cũng đã luyện hóa xương ngang rồi, nói ra thật sự làm cho yêu loại mất mặt!”
“Mất thể diện thì mất, còn tốt hơn bị chó rượt!”
Hồ Vân xác nhận ngoài viện không có chó, bước vài bước đến trước mặt của Kế Duyên, khom người giơ vuốt.
“Hồ Vân đại diện cho Lục Sơn Quân và chính mình, chúc tết vấn an Kế tiên sinh!”
“Chúc tết phải đợi đến mùng một, đêm ba mươi chưa phải là tết.”
Kế Duyên đứng dậy, đi về phía phòng bếp, chuẩn bị cho Hồ Vân nếm thử trà mật ong.
“Ai ai, Kế tiên sinh, không phải chúng ta không hiểu lễ nghĩa, mà vào thời khắc tân xuân năm nay, Lục Sơn Quân cứ lôi kéo ta cùng nhau tu hành. Lão bắt đầu thoát thai hoán cốt, tại thời khắc giao hội giữa năm cũ và năm mới, nạp vào tân khí giống như lời dạy. Cho nên tân xuân, ta tới không được.”
“Y cũng quan tâm ngươi đó. . . Biết rõ rồi, lúc trở về thay ta chúc tết y nhé.”
Kế Duyên đáp lại một câu, rồi chuẩn bị nấu nước. Hồ Vân lén lút vào phòng bếp, nhìn chằm chằm một cái bình nhỏ trên bếp lò.
“Hắc hắc hắc. . . Kế tiên sinh, thật ra ngài không cần nấu nước làm gì cho phiền, ta không thích uống trà, cho chút mật ong là được.”
Kế Duyên nhìn nó, trong lòng rất có loại cảm giác lợn rừng không ăn được trấu, những lễ nghi cơ bản này, cũng không biết sau này Hồ Vân có thể hiểu hay không.
Lấy cái cái chén không, múc từ trong bình ra vài muỗng mật ong, Kế Duyên trực tiếp đưa cái chén cho xích hồ.
“Cầm đi.”
“Hắc hắc hắc hắc. . . tạ ơn Kế tiên sinh!”
Hồ Vân cẩn thận nâng cái chén này lên, lè lưỡi cẩn thận liếm mật ong, thứ vị ngọt thấm tận ruột gan, từ đầu lưỡi rồi lan khắp ngũ tạng.