Quân Chiến Thiên suýt nữa tức chết, lão già này nói nghe dễ quá, đây chính là mấy ngàn vạn nha? Số tiền này gần bằng ba năm quân phí của cả Thiên Hương đế quốc, Quân Chiến Thiên quyết cắn chặt không buông:
– Nếu không cần mấy đồng này thì vậy ngươi nhanh chóng trả lại cho ta đi a, một số tiền nhỏ thì thiếu nợ làm gì? Ta nói cho ngươi biết, Quân gia ta vẫn luôn chờ “số tiền nhỏ nhoi” này để sinh sống qua ngày a! Keo kiệt sao? So ra còn hơn cái loại quyết tâm quịt nợ!
– Có lúc nào ta nói không trả không?
Độc Cô Tung Hoành trợn mắt quát:
– Chúng ta thừa nhận có món nợ này, chỉ là tạm thời lão phu không có dư dã lắm, đương nhiên không thể trả ngay. Hơn nữa, lúc ấy nhà ta cũng không nói hạn chót trả hết nợ là lúc nào, ngươi nói có đúng không? Năm nay chưa trả hết chẳng phải còn có năm sau sao? Coi như cả kiếp này không trả nổi, thì còn có con cháu đời sau ta trả, thiếu nợ không phải là kẻ thù, làm thế chẳng phải sẽ trả hết nợ sao?
– Ha ha ha…
Bên cạnh hai lão đột nhiên vang ra một trận cười điên cuồng.
Từ lúc hai lão này tới gần nói thầm là đã có người chú ý, đến lúc hai người nói tới khoản nợ khổng lồ kia, cả đám đầu bạc trắng liền bu lại coi.
Đám này chính là mấy lão gia tử của những đại gia tộc còn lại, vẻ mặt ai cũng nhiều chuyện muốn xem trò hề của Độc Cô Tung Hoành.
Đến khi cả đám nghe được một câu không biết xấu hổ của Độc Cô Tung Hoành, ai cũng há mồm cười to. Lão già này thật tài tình, chỉ là một món nợ thôi mà lôi cả kiếp sau đời sau ra nói, lại còn cái gì con con cháu cháu, thật là con mẹ nó vô sỉ, vô sỉ đỉnh phong nha!
Cây không có vỏ, lập tức chết ngay, nhưng người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch! Ngày hôm nay quả là có thêm kiến thức mà!
– Nói con mẹ nó như đánh rắm!
Quân lão gia tử nóng nảy quát:
– Ai cần tới đời sau của ngươi, quá vô sỉ!
Quân lão gia tử đột nhiên nói:
– Độc Cô, việc này thật ra không phải không thể châm chước, nếu thật sự ngươi không đủ tiền, ngươi có thể lấy tôn nữ của ngươi gán nợ, chỉ cần ngươi đem tôn nữ gả làm cháu dâu của ta, chẳng phải hai nhà chúng ta thành thông gia sao? Nếu vậy, chẳng lẽ lão phu lại đi tính toán nợ nần với thông gia sao? Đương nhiên là xí xóa hết chứ sao! Ta cho ngươi biết, làm vậy là cho ngươi chiếm tiện nghi vô cùng rồi, chín trăm ngàn lượng bạc a, nếu đổi thành vàng ròng hoàng kim, nếu đem đúc ra thành khối thì cũng hơn một ngàn khối nha! Thế nào?
– Ngươi nói như đánh rắm ra đằng mồm! Quân lão quỷ ngươi đi chết đi!
Độc Cô Tung Hoành giận tới dựng cả râu tóc lên, không chút khách khí mở miệng mắng to:
– Cháu gái của ta chính là tiên nữ trong thiên hạ, ngươi nhìn lại tên tôn tử hay ho của ngươi coi, nhìn đi…
Hắn nói xong liền chỉ tay vào bóng lưng của Quân Mạc Tà đang làm trò khì ngoài kia, nói tiếp:
– Tên tiểu này xứng với cháu gái của ta sao? Ngươi hỏi cả thiên hạ xem hai đứa bọn nó xứng đôi sao?
– Lời này của ngươi đúng là có đạo lý nha, ta cũng biết cháu gái ngươi không xứng với cháu của ta, ta nói thật cho ngươi biết, cháu của ta để mắt tới cháu gái ngươi chính là phước ba đời của ngươi đó!
Quân lão gia tử híp mắt mà nói:
– Lão Độc Cô, nếu hiện tại ngươi không đồng ý, chờ tới một ngảy gạo nấu thành cơm, ngươi có hối hận thì đã muộn. Đến lúc đó, cả người lẫn của đều ra đi, chớ trách lão phu không có nhắc nhở ngươi!
– Hắn dám sao! Lão phu thiến hắn ngay!
Độc Cô Tung Hoành giận dữ thở hồng hộc, giống như muốn xông vào ăn thua đủ, Quân lão gia tử sợ hắn sao? Lão tử liền lùi lại, bày ra thủ thế ngay. Các lão đại nhân nhìn thấy thế liền thấy không đúng, hai lão già này chẳng lẽ làm thật sao? Cả đám lão già liền tụm năm tụm ba phân ra hai bên mà khuyên nhủ cả hai, lúc này mới vãn hồi vở hài kịch này…
Hai lão gia tử của hai đại gia tộc, hai đại cự đầu của quân đội trong hoàng cung mà nội đấu, náo nhiệt này chỉ sợ quá mức đi…
Hai lão gia tử đều đang muốn liều mạng, ánh mắt như muốn ăn thịt đối phương chíu thẳng vào nhau, chỉ hận không thể đập quyền đạp cước vào mặt nhau.
– Quân Chiến Thiên, ngươi canh chừng cháu ngươi cho cẩn thận, nếu hắn dám làm lão phu bất mãn, ta liền một dao đem “tiểu kê kê” của hắn đi nuôi chim ngay! Lúc đó Quân gia các ngươi sẽ tuyệt hậu a!
Độc Cô Tung Hoành quát to, nước miếng văng khắp nơi.
– Phi, ngươi cho là ngươi dễ dàng làm thế chắc? Chẳng lẽ ngươi nghĩ mấy năm gần đây lão phu tu thân dưỡng tính, nghĩ ta không động thủ là ta sợ ngươi sao? Mấy năm nay ta quên dạy dỗ ngươi, nếu ngươi không mọc cánh mà bay lên trời trốn, lão phu không ngại phá lệ ra tay “thu xếp” cho ngươi, đúng là lão thất phu không biết điều!
Quân lão gia tử cũng cuồng nộ nói tiếp:
– lão phu đây là đang thương cho cháu gái ngươi một lòng si tình, bằng không, với điều kiện của cháu ta, cho dù là công chúa của hoàng thượng cũng còn chưa xứng, huống chi là cháu gái của ngươi? Lại còn ở đây tùy tiện khoe khoang, không ngờ thiên hạ còn có loại người vô sỉ tới mức này!
Ngoại trừ mấy lão gia tử cố sống cố chết ôm lại hai lão già đang nổi điên, toàn bộ bất kể quan văn hay quan võ đều nhanh chóng trốn xa, liếc cũng không dám liếc.
Hai lão già kia, không phải ai cũng có thể trêu chọc a…
Độc Cô Tung Hoành tuy thường xuyên không phân biệt phải trái, nhưng ít ra chọc vào cũng không nguy hiểm tới cái mạng nhỏ, chứ còn lão già Quân gia kia, bình thường ngoài mặt hiền lành, lại tự nhận là “Tu thân dưỡng tính” cái gì gì đó, nhưng lần đó lại nổi điên chém giết hết một phần ba đại thần triều đình, đây thực sự là đao phủ giết người không chớp mắt, rút gân không nhíu mày nha!
Hiện giờ hai người này tranh chấp nhau, đây chính là nơi thị phi, không thể ở lâu a!
– Đường Nguyên?
Bên trong Thiên Đức điện, hoàng đế bệ hạ đang ôn hòa nhìn vào mặt đại mập mạp, ngay cả tâm tính hắn luôn cực kỳ trầm ổn, hiện tại lại nhịn không được, đuôi mày lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Đứa cháu này của Đường Vạn Lý thật là làm cho người khác cảm thấy áp bách rung động mà! Ngày đó ở Quý Tộc Đường, do bệ hạ đứng khá xa nên không thể thấy rõ ràng, lúc này khoảng cách quá gần, có thể thấy được một thân thịt béo của hắn, thật là mập đến giới hạn, bệ lại có cảm giác thỏa mãn! Từ trên người Đường Nguyên, bệ hạ liền nghĩ tới kinh tế của đế quốc thật là ưu việt, chỉ cần nhìn tên mập này, hoàng đế liền có có một loại cảm giác cảm giác hạnh phúc là toàn bộ dân chúng đang cơm no áo ấm, không sầu không lo!
– Vâng! Đường Nguyên tham kiến bệ hạ!
Đường Nguyên gian nan quỳ trên mặt đất, cái bụng phệ trên người trải rộng ra trên mặt đất như một tấm thảm, hắn vừa cúi người dập đầu, liền sửng sốt vì đầu hắn đang dập lên bụng của hắn!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm