“Vậy nên, hãy dùng một chiêu quyết định đi?”. . Truyện Linh Dị
“Lắm lời làm gì? Nếu muốn đánh thì chẳng cần ngươi phải lên tiếng?”. Hạng Thanh đưa tay lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi khinh thường cười lớn một tiếng. “Ngươi muốn một chiêu phân thắng bại? Vậy thì đến đây?”.
“Ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?”.
Lời nói vừa dứt, cả hai người đồng thời bộc phát chân nguyên lên đến đỉnh điểm. Tuy không được cường thịnh và uy mãnh giống như đỉnh phong nhưng khí tức của hai người toát ra không hề yếu kém một chút nào cả.
Chỉ thấy hai người hạ thấp người thủ thế và không ngừng truyền chân nguyên vào trong vũ khí của mình rồi sau đó, cả hai người không hẹn mà đồng thời lao lên. Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách của cả hai người giống như hoàn toàn biến mất.
Bỗng, một thanh âm va chạm inh tai và một làn gió mạnh thổi quét qua khiến ai ai cũng phải lo lắng và mong đợi. Họ đưa mắt nhìn xuống lôi đài, nơi mà cả hai người đang đứng đờ ở trên đó mà không hề nhúc nhích.
Một lúc sau, Hạng Thanh toàn thân bỗng nhiên run lên một cái, thanh kiếm trong tay hắn thình lình rơi xuống đất và lưỡi kiếm thì bị gãy thành từng mảnh. Ánh mắt hắn đưa mắt nhìn Mạc Anh Nghiêm lộ ra vẻ không thể tin được thốt ra. “Ngươi… Ngươi vậy mà đột phá?”.
Nhìn Hạng Thanh ngã người ra sau, Mạc Anh Nghiêm nhanh chóng thu tay rồi đứng cúi người, đáp. “Hạng Thanh huynh? Ngươi thua rồi?”.
Trận đấu kết thúc trước những tràng pháo tay hoan hô và những tiếng reo hò phấn khích của những người quan chiến ở trên khán đài. Trong mắt họ, trận chiến của hai người vừa rồi đặc sắc vô cùng. Trong đầu họ cảm tưởng, đây không phải là trận chiến của Ngưng Hải cảnh nữa mà đây chính là trận giao phong này là của Thiên Địa cảnh cường giả.
Đứng quan sát ở trên cao, Thập Vân Đào cũng không giấu được sự hài lòng của mình mà thể hiện trên gương mặt. Ánh mắt lão nhìn về phía Mạc Anh Nghiêm và nhìn Hạng Thanh nằm bất động trên nền đất liền lên tiếng. “Trận chiến này rất đặc sắc? Ta đã nhìn thấy thực lực của cả hai ngươi rất xứng đáng với thiên kiêu xếp hạng cao ở trong thành”.
“Ta rất tiếc khi không thể đưa cả hai người cùng nhập môn được? Luật là luật?”.
Được Thập trưởng lão khen ngợi, Mạc Anh Nghiêm kìm nén sự phấn khích ở trong lòng rồi cúi đầu thi lễ, đáp. “Đa tạ trưởng lão”.
Liên tiếp, từng trận chiến tiếp tục diễn ra và đáng tiếc thay. Lạc Tuyết Dung thời gian này đã dốc hết không biết bao nhiêu tâm sức để tu luyện nhưng khoảng cách của cô và hai người Lâm Tuyết Nhi đang ngày xa dần. Cảm giác giống như cô đang bị thứ gì đó kéo chân lại và bị kìm hãm.
Trong trận chiến, tuy cô đã thể hiện được thực lực của bản thân nhưng đối phương lại là thiên kiêu xếp cao hơn cô ba bậc và thực lực của hai người là tương đối lớn nên đã bị đánh bại.
Và trận chiến cuối cùng, Đế Nguyên Quân dáng vẻ thong dong đứng ở trên lôi đài chờ đợi và đối thủ của hắn lần này chính là một thiên kiêu với bài danh thứ tư ở trên thiên kiêu bảng Thanh Lan thành, người này là thiên kiêu Thuần gia Thuần Chí Thần.
Đối mặt với một người không tên không tuổi, Thuần Chí Thần nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân có phần lãng tử và trông không được mạnh cho lắm thì lên tiếng châm chọc. “Ta là Thuần Chí Thần, bài danh thiên kiêu thứ tư? Không biết người kia là ai, là thiên kiêu gia tộc nào?”.
“Ta không muốn đánh bại một kẻ vô danh nên ngươi nhanh khai báo tên họ, cảnh giới?”.
“…”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, hắn không biết tên đang đứng trước mặt này là ai và cũng chẳng cần quan tâm hắn ta có thực lực mạnh yếu như thế nào. Mà cái hắn quan tâm ở đây là không hiểu cái tên này lấy đâu ra tự tin để ép hỏi với giọng điệu khinh thường như vậy.
‘Dám làm ra dáng vẻ cao ngạo trước mặt ta? Đúng là không biết sống chết? Nhưng mà thôi, dù sao ta cũng đang cảm thấy nhàm chán nên phiến ngươi mua vui cho ta vậy?’. Đế Nguyên Quân nghĩ thầm ở trong đầu rồi thở dài một hơi, ánh mắt hắn đánh giá nhìn Thuần Chí Thần, đáp. “Ta chỉ là một tán tu không có tên tuổi nên cảnh giới hiện tại chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng một”.
“Cái gì?”. Thuần Chí Thần nghe thấy vậy thì bỗng phá lên cười lớn một tiếng, hắn chỉ tay và nhìn Đế Nguyên Quân với dáng vẻ khinh thường, nói. “Haha… Buồn cười chết ta rồi?”.
“Chỉ là một tên tán tu nhỏ bé mà cũng dám tranh với ta? Ngươi không xứng để ta ra tay?”
“Ngoan ngoãn chịu thua rồi cút xuống khỏi lôi đài thì ta đây sẽ nhân nhượng nên tha cho ngươi một mạng? Bằng không thì đừng trách vì sao ta ra tay mà không biết nặng nhẹ?”.
“…”. Không chỉ bị Thuần Chí Thần buông lời khinh thường mà đa phần những người đứng quan chiến ở trên khán đài cũng lên tiếng thi nhau bàn tán to nhỏ. Ai ai cũng lớn tiếng chỉ trỏ về phía Đế Nguyên Quân và không ít người còn buông lời hạ thấp hắn.
Lúc này, đứng ở một góc trên khán đài, Thanh Lương các chủ đưa mắt nhìn xuống lôi đài với ánh mắt đầy sự thích thú. Bất chợt, Thanh Lương các chủ lắc đầu rồi thở dài một hơi, lên tiếng. “Đang yên đang lành thì đi chọc tiểu tử đó? Đúng là không biết sống chết?”.
– —