Chẳng qua hắn rất nhanh có một tia dự cảm không tốt. Hàn Phong nếu như để sự tình này tiếp tục xảy ra thì đó là điều không sáng suốt chút nào.
Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Hàn Phong cũng không do dự chút nào, cánh tay nắm Băng Phách Hàn Quang hơi căng thẳng, một đạo kiếm khí từ trên thân kiếm phóng ra ngoài cao chừng nửa người.
Cổ tay khẽ động, chỉ thấy Băng Phách Hàn Quang trong tay Hàn Phong trong nháy mắt hoá thành một đạo lưu quang đâm vào đầu Lâm Hà.
Chỉ cần có thể chặt bay đầu Lâm Hà thì Hàn Phong tin tưởng cho dù không có biết được Võ Hoàng điện đã thi triển bí thuật gì trên người Lâm Hà nhưng một cơ thể mà không có đầu thì cũng không thể nào sống được.
Dối với một kiếm của mình, Hàn Phong có tự tin tuyệt đối.
Chẳng qua sự tình lại diễn biến không theo ý muốn của hắn.
Ngay khi một kiếm này của Hàn Phong gần đâm trúng đầu của Lâm Hà. Mà Lâm Hà vốn giống như nỏ mạnh hết đà, thậm chí đã mất đi tất cả lực lượng, đúng vào lúc nguy hiểm nhất thì hắn khẽ động.
Hàn Phong chỉ kịp nhìn thấy nhãn thần vốn đã tan rã, Lâm Hà vốn đã mất đi ý thức dĩ nhiên lại xuất hiện điều quỷ dị. Một đạo đấu khí trong cơ thể hắn trong nháy mắt tụ lại trong tay.
Hành động này của hắn khiến cho Hàn Phong có chút ngạc nhiên. Nhưng Hàn Phong cũng không có ngừng tay, dừng động tác.
Băng Phách Hàn Quang mang theo kiếm khí lăng liệt, trực tiếp đâm vào cánh tay của Lâm Hà.
Nhưng ngoài ý muốn chính là lúc kiếm khí đâm vào tay của Lâm Hà thì bị ngăn trở bắn ngược trở lại.
Hàn Phong cảm giác giống như mình đâm vào một vật gì đó cứng rắn giống như cự thạch. Mặc dù có đấu khí hộ thể nhưng cánh tay của Hàn Phong cũng cảm thấy tê dại.
Mà thừa dịp hành động của Hàn Phong bị đình trệ, Lâm Hà vốn tưởng đã chết đột nhiên một cỗ lực lượng từ trong thân thể hắn bạo phát ra ngoài.
Trong nháy mắt Hàn Phong giật mình lùi người về phía sau.
Một bên thì cánh tay tê dại, một bên Hàn Phong ngưng trọng nhìn Lâm Hà cách đố không xa.
Lúc này Lâm Hà cấp cho Hàn Phong một loại cảm giác thập phàn quái dị. Rõ ràng sinh mệnh khí tức của Lâm Hà vốn đã mất đi, không ngờ lại có thể sống lại. Hơn nữa một chiêu vừa rồi của Lâm Hà tựa hồ còn mạnh hơn so với lúc trước giao thủ với hắn.
Đến lúc này, trong đầu Hàn Phong cũng nảy sinh ra vô số suy đoán.
Mà khi hắn thấy Lâm Hà vẫn như trước cơn ngươi mất đi sức sống, trong lòng không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
So với lúc trước thì sắc mặt Lâm Hà bây giờ càng trở nên tái nhợt. Đó chính là điểm bất đồng. Nếu như nói lúc trước Lâm Hà và hai gã Thiên giai cường giả của Võ Hoàng điện sắc mặt tái nhợt tự như thân thể bị trọng thương vô cùng suy yếu.
Vậy sắc mặt bây giờ của Lâm Hà cũng chẳng khác nào người chết.
Không sai, Hàn Phong rất rõ ràng, đây căn bản không phải là khí sắc của người bình thường. Trái lại xem qua gương mặt này cũng chỉ có người chết mới có thể có được.
Bất quá, lần này không giống với những người chết mà trước kia Hàn Phong từng thấy. Lần này Lâm Hà vẫn còn sống.
Nhưng Hàn Phong vẫn từ trên người của Lâm Hà cảm thụ được một tia tử khí thập phần nồng nặc. Mà lúc này tử khí ngày càng nồng đậm.
Lúc này Lâm Hà đột nhiên khôi phục khí sắc, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt. Con ngươi hắn nhất thời vô cùng quỷ dị.
– Khặc khặc!
Một trận tiếng cười từ trong miệng Lâm Hà không ngừng vang lên, tiếp theo liền thấy Hàn Phong liền thấy Lâm Hà nhanh chóng phóng về phía hắn.
Trong nháy mắt một cỗ tử khí xộc đến trước mặt Hàn Phong.
Tuy rằng vô cùng kinh ngạc với biến hoá của Lâm Hà nhưng Hàn Phong cũng không có thả lỏng cảnh giác. Ngay khi Lâm Hà có hành động thì Hàn Phong cũng theo đó mà ra tay.
Thân thể nhanh chóng lui lại phía sau, đấu khí không ngừng vận chuyển. Đấu khí trong tay không ngừng quán thấu vào trong Băng Phách Hàn Quang. Đồng thời sẵn sàng đón nhận công kích của Lâm Hà.
– Phanh!
Thân kiếm chém lên tay của đối phương sinh một một âm hưởng nặng nề.
– Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Dưới tình huống không sử dụng đấu khí mà không ngờ Lâm Hà lại có thể trực tiếp dùng thân thể để tiếp nhận một lần công kích của hắn. Cảm thụ được sự biến dị của Lâm Hà, Hàn Phong không khỏi nhíu mày.
Lúc này thân thể Lâm Hà trở nên cứng rắn không gì so sánh được. Căn bản không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường ra mà đánh giá.
Loại sự tình quỷ dị này vượt qua những tri thức hiện tại trên đại lục. May mà Hàn Phong có được kiến thức rộng rãi cho nên trong khoảng thời gian này cũng đã minh bạch.
Nhưng Lâm Hà cũng không có cấp cho Hàn Phong bất kỳ cơ hội nào.
Những đợt công kích không ngừng kéo tới Hàn Phong.
Vô luận là tốc độ cùng lực lượng của Lâm Hà bây giờ so với trước kia phải đề cao hơn ba đến bốn thành.
Đồng thời lúc này Lâm Hà tựa như một con dã thú không biết mỏi mệt. Hắn tấn công bằng phương pháp đơn giản và hoang dã nhất chính là sử dụng quyền cước.
Nhưng chính như vậy cũng cấp cho Hàn Phong không ít phiền phức. Kế tiếp, Hàn Phong cũng đã thử công kích mấy lần nhưng không thể nào khiếp Lâm Hà bị thương tổn. Tối đa cũng chỉ có thể để lại trên thân thể Lâ Hà một vài lỗ thủng.
Một bên Lâm Hà không ngừng dùng quyền đầu để công kích. Cước bộ của Hàn Phong không ngừng dao động. Thốn ảnh không ngừng biến ảo. Từng đợt công kích của Lâm Hà vừa đơn giản lại vừa thô bạo, tuy rằng rất có uy lực nhưng cũng không thể nào tiếp cận được Hàn Phong.
Hai người cứ như vậy giằng co một hồi.
– Phanh! Phanh !Phanh!
Qua vài lần giao thủ, Hàn Phong quan sát thì phát hiện Lâm Hà tựa hồ không hề có ý thức. Vừa rồi toàn bộ động tác của hắn hoàn toạn dựa vào một loại bản năng mà chấp hành.
Đồng thời tiếp tục chiến đấu thì tử khí trên người Lâm Hà càng ngày càng nồng đậm, trong chốc lát đã toả ra toàn bộ nội viện.
Mà mọi người đang chiến đấu cảm thụ được tử khí nồng đậm như vậy liền nhìn về phía hai người Hàn Phong.
Phí lão cùng Địa Chu đang giao thủ, thừa dịp Phí lão phân thân hắn toàn lực xuất thủ nên mới miễn cưỡng bức lui được Phí lão. Sau đó thân thể nhanh chóng bạo thối về phía sau, nhanh chóng phi thân về phía Lâm Hà.
Một bên Lý Thần vừa mới khôi phục được thực lực đang làm cho Địa Tá khốn khổ. Địa Tá không ngừng lùi lại phía sau mà Lý Thần cũng nhân cơ hội ai cũng đang chú ý đến khí tức tử khí nồng đậm kia mà từng bước ép sát Địa Tá.
Địa Tá và Địa Chu đồng thời lùi lại phía sau, tụ lại một chỗ. Trong lúc hai người liếc nhau thì Địa Chu lên tiếng:
– Tiểu tử Lâm Hà đã khởi động Niết Sát Trọng Sinh tiềm tàng trong cơ thể. Xem ra nơi đây không có thích hợp để ở lâu.
Địa Tá gật đầu đồng ý, mà giữa lúc hai người đang nói chuyện thì Phí lão và Lý Thần cũng lập tức đuổi theo.
Thực lực hai người Địa Chu và Địa Tá không kém nhưng đều là nguỵ Thiên giai cường giả. Tuy Lý Thần mới có khôi phục lại thực lực là Thiên giai nhất tinh cường giả nhưng vẫn có thể ung dung giao chiến với Địa Tá chớ nói chi đến Phí lão chính tông là Thiên giai tứ phẩm cường giả.
Bất quá hai người Địa Tá, Địa Chu cũng vô cùng giảo hoạt, trừ việc chính diện giao phong ra thì hai người còn sử dụng không ít bí pháp không thể nào tưởng tượng được. Ngay cả Phí lão và Lý Thần cũng gặp phải chút phiền phức trong thời gian ngắn.
Lúc này hai người tụ lại một chỗ rồi gần như đồng thời trong nháy mắt phi thân về phía Hàn Phong. Phí lão và Lý Thần tự nhiên cũng không buông tha đơn giản như vậy. Thân hình triển khai. rất nhanh chóng đuổi theo.
– Ngươi nghĩ chạy đi đâu, đối thủ của ngươi chính là ta!
Thân hình chợt loé lên, Phí lão chặn trước mặt Địa Chu nhàn nhạt nói.
Nhìn thấy Phí lão nhanh như vậy mà có thể đuổi theo, sắc mặt Địa Chu cũng phải ngẩn ra, lập tức có chút dữ tợn nói:
– Lão già này, đừng quá đắc ý, ta thừa nhận thực lực của ngươi so với tin tình báo còn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng nếu hai người chúng ta muốn ly khai thì chỉ sợ các ngươi cũng không thể nào ngăn được.
– Phải? Ngươi tựa hồ rất có lòng tin?
Phí lão lộ ra chút tiếu ý, nhàn nhạt nói.
– Hừ! Sự tồn tại của chúng ta, những người như các ngươi không thể nào lý giải được! Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng ly khai nơi này, xem ra vẫn còn kịp. Bằng không thành địch nhân, chỉ sợ sau này đại lục không có chỗ nào cho ngươi dung thân.
Địa Chu vừa cười vừa nói.
Lý Thần đứng bên cạnh nghe vậy thì lại cười nhạt nói rằng:
– Xem ra Võ Hoàng điện của các ngươi cũng chỉ như thế thôi! Chỉ sợ hôm nay hai người các ngươi không thể nào sống sót mà rời khỏi nơi này.
Nghe đượ ngữ khí của Lý Thần nói ra lai lịch của bọ họ, biểu tình Địa Chu hơi sửng sốt, lập tức ngạc nhiên chất vấn:
– Ngươi là ai? Sao lại biết được Võ Hoàng điện của chúng ta?
– Hắc hắc! Tính ra chúng ta cũng là những người quen biết đã lâu. Chỉ là lúc trước khi ta cùng với Võ Hoàng điện các ngươi giao thủ, thì hai người các ngươi sợ rằng còn đang chơi đùa ở nơi nào đó không biết chừng!
Lý Thần ra vẻ khinh thường nói.
Bất quá hai người Địa Tá và Địa Chu qua lời nói của Lý Thần có thể cảm thụ được một cỗ sát khí thực chất toát ra từ người hắn.
Tuy rằng Lý Thần bình thường đều cười hì hì, bộ dạng cũng không tính là già thế nhưng hai mươi năm qua hắn chịu đựng tất cả những điều này há có thể hoá giải một cách đơn giản cho được.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 281: Biến hoá quỷ dị của Lâm Hà