– Quân cận vệ?
Thanh chủ nhận lấy ngọc nổi giận, lớn tiếng hỏi:
– Là quân cận vệ làm ư?
Tư Mã Vấn Thiên:
– Quân tập kích khả nghi, dù là bắt chước quân cận vệ, nhưng đều che mặt, thần đã xác minh với bên quân cận vệ, thời gian gần đây quân cận vệ căn bản không phái người đi U Tuyền, mà trong nhóm đi săn chỉ có người Hạ Hầu gia là không hề tổn thất, kết hợp các manh mối phán đoán, sợ là chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Hạ Hầu gia.
Thanh chủ nhanh chóng tra xét ngọc điệp trên tay, đồng thời hỏi:
– Hạ Hầu gia lấy đầu ra nhiều phá pháp cung như vậy?
Tư Mã Vấn Thiên:
– Bệ hạ quên số trang bị ở Mê Loạn Tinh Hải rồi sao? Đến nay hoàn toàn không có dấu vết, thiên hạ này có khả năng im lặng lấy được số trang bị này chỉ sợ là không nhiều, Hạ Hầu gia hoàn toàn có năng lực này. Đủ loại dấu vết kết hợp lại, sợ là số trang bị đó đã rơi vào trong tay Hạ Hầu gia!
Thanh chủ xem qua tấu sớ tra xét chi tiết, sắc mặt trầm xuống, cắn răng nghiến lợi rít ra.
– Loạn thần tặc tử! Trẫm đối đãi Hạ Hầu gia không tệ, sao dám gạt trẫm như thế!
Rắc, khối ngọc điệp trong tay vỡ thành bụi.
Tư Mã Vấn Thiên yên lặng không lên tiếng, dù sao hắn cũng thuận lợi giải thoát được.
Thượng Quan Thanh âm thầm thổn thức, phát hiện Hạ Hầu gia thật đủ ác, trước mặt bệ hạ còn gọi Hạ Hầu Thác tiến cung, Hạ Hầu gia tỏ thái độ đứng về phía bệ hạ, nhưng mặt sau lại quấn với Tứ Đại Thiên Vương cùng tạo áp lực lên bệ hạ, xé đi lớp lót cuối cùng phủ lên Thiên Đình, còn dám đòi Thiên Đình 8 triệu cây phá pháp cung. Hay rồi, về sau tra xét, thì ra nguyên nhân chuyện này vốn là Hạ Hầu gia giở trò quỷ, hóa ra trước đó Hạ Hầu gia đã lấy được cả triệu cây phá pháp cung.
Nhưng nói đi phải nói lại, lúc trước bệ hạ còn không phải cũng lật lọng với Hạ Hầu gia, có khi Hạ Hầu gia chưa chắc sẽ nhận mình là loạn thần tặc tử.
Chuyện này còn không cách nào tìm Hạ Hầu gia kiểm chứng, tìm tới cũng chỉ có một đáp án, không có! Vu khống! Hạ Hầu gia khẳng định sẽ không thừa nhận.
Cái này cũng giống như Tứ Đại Thiên Vương hoài nghi mình bị quân cận vệ công kích không tìm bệ hạ xác minh, mặc kệ bệ hạ có làm hay không cũng sẽ không thừa nhận. Dù cho là bệ hạ làm, có thể thừa nhận hay sao? Hậu quả thừa nhận là phải trả giá đắt để bồi thường, vậy thì sẽ không phải chỉ cần 8 triệu cây phá pháp cung là có thể giải quyết.
Hiện tại mặc kệ sự thật thế nào, cũng không thể thay đổi thực tế chuyện đã xảy ra, cho dù Tứ Đại Thiên Vương biết là Hạ Hầu gia làm, cũng sẽ không phun ra 8 triệu cây phá pháp cung đã nuốt vào, cũng sẽ không lại lên triều đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm. Nhất định phải mượn cơ hội lần này, mượn cơ hội bệ hạ đã hứa để xác định mấy chuyện, bằng không lần sau sẽ không thể có cớ tốt như vậy. Mấu chốt là coi như Tứ Đại Thiên Vương biết Hạ Hầu gia làm cũng sẽ không làm gì Hạ Hầu gia, nhất là bây giờ còn cần Hạ Hầu gia ủng hộ.
Đúng lúc này, Phá Quân người khoác chiến giáp cùng Võ Khúc đi tới, cùng nhau làm lễ, hai người chú ý tới bụi trên tay Thanh chủ vì bóp vỡ ngọc điệp, không khỏi nhìn nhau, không biết Thanh chủ lại nhận được tấu sớ gì, nhưng mà khẳng định không phải tin tốt.
• Bệ hạ!
Cuối cùng Phá Quân chắp tay bẩm báo:
• Bốn quân đông nam tây bắc đã theo ý chỉ bệ hạ bắt đầu rút quân, quân cận vệ đang giám thị chặt chẽ động tĩnh của bốn quân.
Đây có thể nói là tin tức tốt, sắc mặt âm u của Thanh chủ hơi giãn ra, đi ra khỏi tâm tình không tốt, phục hồi bình tĩnh, quay người nhìn ra phía ngoài khẽ thở dài:
– Đánh thiên hạ dễ ngồi, thiên hạ khó, người xưa thật không lừa ta!
Trong tiếng thở dài lộ ra không biết bao nhiêu bất đắc dĩ.
Hắn không có cơ hội diệt Tứ Đại Thiên Vương hay sao? Không phải trước kia cơ hội có thừa, mà là hắn không thể tùy tiện làm vậy, bằng không hắn có thể nói một câu tự phụ, Tứ Đại Thiên Vương bàn về võ dũng cá nhân thì cùng hợp lại cũng không phải đối thủ của hắn, một mình hắn có thể làm thịt bốn lào già đó. Mà trước khi chưa thu nạp người dưới trướng Tứ Đại Thiên Vương, một khi hắn làm như vậy, bộ hạ của Tứ Đại Thiên Vương lập tức sẽ cân nhắc có bị tính sổ hay không.
Như vậy ngươi có trấn an cỡ nào cũng vô dụng, thử hỏi có quân vương nào chịu thấy người phe phái khác tiếp tục nắm quân đoàn kết, vậy không phải nói đùa sao, sau đó tất nhiên phải tẩy rửa hay thay đổi mới yên tâm, người mười hành cung bị bỏ qua một bên còn không phải vì nguyên nhân này. Tứ Đại Thiên Vương vừa chết, người bên dưới lo lắng tình huống ngày sau, rất có thể sẽ hợp thành một đoàn thế lực khác đứng ngang hàng với Thiên Đình, hoặc là tập thể ngã sang Hạ Hầu gia hay vị ở Linh Sơn Cực Lạc Giới, vậy Thanh chủ hắn sẽ lập tức trở nên yếu thế. Mà giữ lại Tứ Đại Thiên Vương tối thiểu sẽ còn có thể duy trì thế cục hiện tại, còn có thể tiếp tục duy trì Thanh chủ hắn vận chuyển lợi ích xây dựng thiên hạ, đây không phải điều hắn muốn sao? Cũng là điều kiện đầu tiên mà hắn có thể nhẫn nhịn để Tứ Đại Thiên Vương tồn tại.
Suy nghĩ một hồi, nhớ tới trong tay còn một khối ngọc điệp, cầm lên xem, khóe miệng dần nhếch lên ý cười, quay sang ném cho Thượng Quan Thanh.
– Các ngươi xem kỹ đi, đây mới là trung thần đắc lực của trẫm!
Thượng Quan Thanh liếc Tư Mã Vấn Thiên, biết đây là đối phương vừa trình cho bệ hạ, còn tưởng Tư Mã Vấn Thiên làm chuyện tốt gì làm bệ hạ vui vẻ, kết quả vừa xem mới thấy không liên quan tới hắn, mà là mật thám Tả Bộ phát tới tình báo liên quan tới Cao Quán đại náo Khấu phủ.
Từ xông vào trận địa Вắс Quân, đến trước cửa Khấu phủ giết canh cửa xông thẳng Khấu phủ, cuối cùng đao chỉ Khấu Lăng Hư, dám nhổ răng cọp cướp từ trong miệng Khấu Lăng Hư đem về thám tử Giám Sát Hữu Bộ còn sống, làm Khấu Lăng Hư mất mặt lớn. Ngay cả Thượng Quan Thanh hắn xem cũng thầm thán phục, hiện tại thế cục vi diệu, lão Cao này thật là đủ to gan!
Ngọc điệp sang đến tay Phá Quân, hắn xem qua, phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường.
– Đại gian như trung, gian thần!
Tương đương trực tiếp bác bỏ cách nói trung thần đắc lực của Thanh chủ.