Nghĩ đến điểm này, đám người Nhiếp Vân ngừng lại, không có đi về phía trước.
Nếu đoán ra phía trước có nguy hiểm, ít nhất cũng phải biết rõ nguy hiểm rốt cuộc là cái gì, lợi hại ra sao mới quyết định, nếu không mạo hiểm xông tới, rất dễ dàng lâm vào bị động.
Dừng bước, Nhiếp Vân cũng không nhìn tế đàn cùng quan tài, mà lặng lẽ nhìn sang Cầu Long Thú, bốn con Vương thú thấy bọn họ đột nhiên dừng lại, trong ánh mắt đen nhánh quả nhiên thoáng qua vẻ thất vọng, mặc dù vẻ thất vọng này rất nhanh thì bị che giấu, nhưng ở dưới Thiên Nhãn của hắn lại thấy rất rõ ràng!
– Thất vọng? Chẳng lẽ mới vừa rồi suy đoán đều là thật?
Thấy tia thất vọng này, trong lòng Nhiếp Vân trầm xuống, toát ra một dự cảm xấu, nhíu mày.
– Tướng quân, phía trên này có trận pháp hay không?
Trong lòng cảnh giác, Nhiếp Vân nhìn kỹ tế đàn, qua không biết bao lâu, từ đầu đến cuối không có phát hiện thứ gì.
Có Ngũ Hành Di Quang trận làm vết xe đổ, hắn biết cường giả Hoàng cảnh bố trí trận pháp, cho dù có Thiên Nhãn cũng không thấy được, chỉ hy vọng vị cường giả Hoàng cảnh trước mắt này có thể thấy được cái gì.
– Không nhìn ra…
Chí Hào tướng quân lắc đầu.
Nhiếp Vân nhíu mày.
Chí Hào tướng quân vừa vào sơn động thì nhìn ra Ngũ Hành Di Quang trận, thuận lợi tìm được trung tâm trận pháp… chứng minh đối với trận pháp có nghiên cứu sâu đậm, nói không nhìn ra là có ý gì?
Không nhìn ra cấp bậc trận pháp, hay không có nhìn ra có trận pháp hay không?
– Dựa theo quan sát của ta… Giống như không có trận pháp, nếu không chính là trận pháp này quá cao cấp, ngay cả ta cũng không phát hiện được…
Nhìn thấu nghi ngờ của hắn, Chí Hào tướng quân giải thích.
– Chắc là cấp bậc trận pháp quá cao… Mới vừa rồi Ngũ Hành Di Quang trận kia cũng hao tốn nhiều thời gian mới phá giải, nếu nơi này là địa phương đặt di thể, cấp bậc khẳng định cao hơn!
Bích Nhi nói.
– Ta cũng cho là như vậy
Phí Đồng phụ họa gật đầu.
Lưu trận pháp ở bên ngoài cũng cường đại như vậy, tế đàn rất rõ ràng đã đến hạch tâm, trận pháp chỗ này không cần suy nghĩ, khẳng định càng kinh khủng hơn, không nhìn ra cũng rất bình thường.
– Nhiếp Vân, ngươi thấy thế nào?
Chí Hào tướng quân nhìn tới.
Trải qua chuyện lúc trước, đối với thiếu niên trước mắt này hắn càng thêm tin tưởng.
– Ta có biện pháp có thể xác định nơi này có trận pháp hay không!
Không có trả lời câu hỏi của hắn, Nhiếp Vân suy tư chốc lát nói.
– Biện pháp gì?
– Rất đơn giản, trận pháp cao minh, chỉ có người tiến vào trong đó mới có thể kích hoạt, lấy thân phạm hiểm, không thể thực hiện!
Nhiếp Vân nói:
– Ý nghĩ của ta rất đơn giản, chúng ta không biết nơi này có trận pháp không có, nhưng những Cầu Long Thú kia biết a!
– Ý của ngươi là… bắt những Cầu Long Thú này lại hỏi thăm?
Chí Hào tướng quân sửng sốt một chút.
– Không sai!
Nhiếp Vân gật đầu.
Nếu những Cầu Long Thú kia ở chỗ này không biết bao nhiêu năm, đối với tế đàn có trận pháp hay không khẳng định biết rất rõ, hỏi thăm bọn chúng, tuyệt đối mạnh hơn tùy tiện xông tới nhiều.
– Là một biện pháp tốt, bất quá ta cũng có một chuyện muốn nói rõ ràng!
Chí Hào tướng quân nói:
– Bốn con Cầu Long Thú này cùng nhau tấn công ta, ta có thể ứng phó, thậm chí còn có thể đánh bại, chỉ bất quá bây giờ chúng nó đứng ở bốn phương vị, ta sợ tấn công một con trong đó, còn dư lại sẽ tới tấn công các ngươi…
Mới vừa rồi vừa vào sơn động Chí Hào tướng quân liền động thủ với những Cầu Long Thú này, dù sao hai gia hoả kia vẫn luôn đánh lén hắn, không có oán khí đó là giả!
Sở dĩ không có động thủ, cũng không phải lo lắng không đánh lại, mà là sợ đối phương nhân cơ hội đánh lén Bích Nhi, Nhiếp Vân cùng Phí Đồng.
Hắn có thực lực Hoàng cảnh, dù đối phương là Vương giả viên mãn cũng không sợ, đám người Bích Nhi lại bất đồng, một khi bị bắt, rất khó chống cự.