– Không phải keo kiệt, mà là mặt mũi. Bọn hắn sẽ không đối phó các ngươi, nhưng nhất định sẽ làm khó các ngươi.
Giang Nam thản nhiên nói:
– Đại La Thiên chính là tầng trời cao nhất Tiên giới, ta là thiên tôn, Đế, Tôn, Đạo Không cũng là thiên tôn, nhưng bọn hắn có ở cao tới đâu cũng không thể cao hơn ta. Bọn hắn thân là người sáng tạo Tiên Đạo thời đại, là thiên tôn, há có thể cho phép những người khác ở trên đầu bọn hắn? Cho dù bọn hắn có thể dung nhẫn ta, mặt mũi của họ cũng sẽ khó chịu.
Quân đạo nhân vội vàng nói:
– Phụ thần, không bằng đem Đại La Thiên đưa cho bọn hắn là được. Lui một bước trời cao biển rộng, không cần vì việc nhỏ này mà trở mặt với bọn hắn.
– Đưa cho bọn hắn? Đưa cho người nào?
Giang Nam hỏi ngược lại.
Quân đạo nhân chớp chớp mắt, cũng có chút không biết phải làm sao, tặng cho người nào hai người còn lại cũng không thoải mái.
Đến lúc đó phải đánh nhau!
– Hơn nữa đem tầng trời cao nhất Tiên giới đưa cho bọn hắn, mặt mũi của ta để ở đâu?
Giang Nam cười lạnh nói:
– Ta cũng là thiên tôn, luôn có thứ tự trước sau, ta chiếm trước nơi này, thiên vương lão tử đến cũng đừng hòng đuổi ta đi. Muốn tầng cao nhất Tiên giới, phải xuất ra bổn sự cho ta bội phục, nếu không đều phải ở dưới ta!
Lạc Hoa Âm lườm hắn, nói thầm:
– Lão nương sớm đã biết ngươi không muốn nhường nhịn, rõ ràng thích tàn nhẫn tranh đấu, muốn đánh nhau với ba người kia, nhìn xem nắm tay người nào lớn.
Giang Nam đổi giận thành vui, cười nói:
– Vẫn là Lạc Sư hiểu biết ta. Không sai, ta chính là muốn chiếm cứ Đại La Thiên, chờ bọn hắn tới lay động chỗ của ta.
Giang Tuyết Tình thấp giọng nói:
– Phụ thần làm như vậy có chút giống bộ dạng của đại ma vương, nhưng ta ưa thích tính tình này của phụ thần, đủ tà khí…
Giang Nam cười nói:
– Các ngươi cũng đừng lo, Đế, Tôn cùng Đạo Không tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không tới nơi nào, giỏi lắm có thể ngang hàng với ta. Tuyết Tình, mời các đạo quân trong Thiên Môn tới. Lại đi gọi Vân Liên, báo cho Thiên Linh, mời nàng đi hỏi Thái Nhất muốn đến gặp Đế Tôn hay là tới gặp ta. Khổng Thánh, Phi Hùng, các ngươi đi mời Vạn Chú, Thánh Ma, Quỷ Nhung, Lê Hoa đến, Cửu Phượng, ngươi đi gặp Linh Châu Tử, để cho hắn hỏi Nguyên Dục, hắn có đến Đại La Thiên hay không.
Quân đạo nhân tỉnh ngộ, biết Giang Nam muốn xác định thế lực phái hệ của mình, phân rõ thế lực cùng ba người kia. Chỉ sợ trong tương lai sẽ xung đột, dù sao họ mới là người sáng lập thời đại Tiên Đạo. Giang Nam ở Tiên Đạo thời đại kéo bè kết phái, tương đương với thái độ ở trong nhà người ta nhưng lại ăn của người ta, còn có một nhóm tay đấm hỗ trợ.
Quân đạo nhân bước lên nói:
– Phụ thần, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện…
Giang Nam thở dài nói:
– Quân nhi, ngươi rất thiện lương, đã thành đạo quân nhưng lòng dạ vẫn ít như vậy. Vi phụ không phải muốn mượn sức người đối kháng những người kia, mà là tính toán cho tương lai các ngươi.
Quân đạo nhân khó hiểu ý tứ, Giang Nam cũng không nhiều lời.
Qua không lâu, Thiên Môn đạo quân lần lượt tiến đến, Vân Liên suất lĩnh thiên quân đạo quân trong triều cùng đến. Suốt ba trăm triệu năm nay, Vân Liên xây dựng tiên đình binh nhiều tướng mạnh, nhân tài xuất hiện lớp lớp, còn có bốn tân tấn đạo quân cũng được nàng phong làm tứ ngự, tứ phương tiên đế, đều tự trấn thủ một phương.
Sau một lúc lâu, Giang Tuyết Tình trở về nói:
– Thái Nhất đạo hữu nói, hắn muốn đi gặp Đế Tôn, dù sao cũng là ân sư.
Giang Nam gật đầu, qua thật lâu sau Nguyên Dục tiên đế dẫn dắt Linh Châu Tử đi vào Đại La Thiên.
Giang Nam đứng dậy đón chào, cười hỏi:
– Vì sao bệ hạ không đi gặp Đế Tôn, ngược lại tới gặp ta?
– Hiện giờ Đế Lân đã sống lại, xưng hô bệ hạ ta đã không đảm đương nổi.