Dân chúng làm sao nghe được âm thanh của Phí Thịnh nói trong lúc hoảng sợ hoang mang, bọn họ chen chúc lên chỗ bọ cạp phía trước, sau khi có người chết, lại quay đầu chen chúc Thủ Bị Quân. Đường không đủ rộng, phía sau xe lại có xe đâm đổ ngã, Thủ Bị Quân bị đám dân chúng làm rối loạn đội hình.
Bọ cạp không mặc áo giáp, bọn chúng lẫn trong đám dân chúng chạy loạn, khi đi qua Thủ Bị Quân thì thình lình cho một nhát, Thủ Bị Quân đằng trước bất ngờ không kịp đề phòng lúc này ngã mười mấy người.
“Trung Bắc loạn đảng giết người!”
Dân chúng chật vật chạy trốn che mặt khóc lớn, tiến thoái lưỡng nan, trước những bóng trồng bóng trùng điệp đã coi bọ cạp như Thủ Bị Quân, lầm tưởng mình đã bị thủ bị quanh vây giết, trong lúc nhất thời gào khóc rung trời.
Nan giải!
Phí Thịnh quay đầu ngựa, đến cạnh Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Chủ tử, phải làm sao bây giờ? Mấy nhánh đường lớn đều đã bị phá!”
Lúc này trời đã tối, cờ khắp nơi bốc cháy trên bầu trời, mưa đã nhỏ dần, tuyết cũng trở thành bé ti ty như bọt nước.
Thẩm Trạch Xuyên nắm dây cương, nhìn về phía tường thành, nói: “Thắp sáng chòi canh, rung chuông cửa cảnh báo, để Cấm Quân phá cửa nam mở đường đi vào.”
Hàu sườn Thủ Bị Quân nhanh chóng được thông, tiễn trên gò tương không còn dư nhiều, dưới thành khắp nơi đều đánh trực diện. Cây được trên tay Thủ Bị Quân đột nhiên thắp sáng, cướp chòi canh trở thành chuyện vô cùng quan trọng.
Trên người Thẩm Trạch Xuyên mang theo đoản đao, khi ngựa đi qua đoàn người bên hông có gió lạnh, y lập tức tránh, đột nhiên lăng thứ xoẹt qua bên má, gió lướt qua mang theo sự ớn lạnh.
Đoản đao đột nhiên rời vỏ, tay trái Thẩm Trạch Xuyên vòng đến, chặn lăng thứ lại. Nhưng mà y vết thương của y còn chưa khỏi, lần này chỉ làm lệch hướng lăng thứ của bọ cạp. Lúc này bọ cạp thả tay ra, khi lăng thứ rơi xuông thì lập tức tóm được, tiếp đó đâm ngang về hướng cổ Thẩm Trạch Xuyên.
Cờ trên đầu đột nhiên bốc cháy, tro bụi bay đầy trời, khoảng khắc cờ bốc cháy Thẩm Trạch Xuyên mượn lực trỏ mình xuống lưng ngựa. Phong Đạp Sương Y khôn ngoan nhanh nhẹ chạy đi, y đã tránh tránh khỏi bị đâm, sau đó Phong Đạp Sương Y nhảy lên vài bước. Bọ cạp đâm vào khoảng không, nhất thời thất thần, bị Thẩm Trạch Xuyên bắt lấy cánh tay đang đánh ra.
Bọ cạp ngẩn người, sau đo mừng rỡ, dùng tiếng biên sa nói: “Y không có lực—–.”
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Trạch Xuyên buông tay, tay trái y đột nhiên dọc theo cánh tay bọ cạp chụp mạnh một cái, bọ cạp tưởng y muốn quăng ngã qua vai, lập tức mở chân, chuẩn bị ổn định hạ chân, nhưng nào ngờ Thẩm Trạch Xuyên xoay người đá một cước vào ngực bọ cạp.
Bọ cạp hai tay mở ra, hét lớn: “Kiến càng rung cây!”
Hai ngón tay dài của Thẩm Trạch Xuyên nghiêng điểm vào mi mắt bọ cạp, bọ cạp nghi ngờ bị lừa, lập tức nhắm mắt. Ai ngờ Thẩm Trạch Xuyên cười một tiếng cực nhẹ, đoản đao rời tay rơi xuống, y dùng chân, lần nữa xoay người, tóm đoản đao đạp về hướng bọ cạp, bọ cạp không đề phòng, đột nhiên bị đoản đao đâm mạnh vào bàn tay, máu phun tung tóe gào khóc kêu thảm.
Thẩm Trạch Xuyên mắt nhắm mắt làm ngơ, phía sau ánh lửa sáng lên, bóng y kéo dài theo ánh lửa động.
Phí Thịnh xem tình hình hét lớn: “La Mục cấu kết với người biên sa, giặc ngoài lẫn trong thành, Thủ Bị Quân giết địch, mọi người nhanh chóng tránh ra!”
Đuốc trên chòi canh cửa đông ra trời liền động, Thủ Bị Quân trèo lên lan cạn giơ cao thẻ bài Trung Bắc, dùng hết lực, hét xuống phía dưới: “Phủ quân có lệnh — giết giặc ngoài, giết loạn quân, giết tặc tử!”
Bọ cạp mắt thấy kích động không có tác dụng, đường hầm lại bị Thủ Bị Quân chắn đến mức con kiến cũng không lọt được, chỉ có thể rút về đường cũ. Cả Khuých Đô cũng hỗn loạn không có thứ tự, đô quân cố sống cố chết thủ thành đã bị Cấm Quân giết thành sông máu.
Gò tường đã sụp hơn phân nửa, quan bào Tiết Tu Trác bị rách, hắn chật vật không chịu nổi, mãi đến khi bị người hung hăng túm lấy.
Ách nhân dắt Cẩm Ca, đầu vai là túi bọc quần áo, trong lúc khắp nơi ồn ào dùng động tác tay ra “a a” ra hiệu với Tiết Tu Trác, kéo Tiết Tu Trác xuống bậc thang.
Tiết Tu Trác lảo đảo vài bước, chống vách tường, nhìn về phía Cẩm Ca. Cẩm Ca là con trai của tiết tu dịch, bị Tiết Tu Trác giữ lại bên mình nuôi dưỡng, lúc này sợ đến mức mặt đầy nước mắt, còn nắm góc áo của Tiết Tu Trác nhịn khóc mà nói: “Thúc, thúc thúc!”
Ách nhân lo lắng giậm chân, không ngừng lôi quan bào của Tiết Tu Trác, ý bảo Tiết Tu Trác mau chạy.
Tiết Tu Trác nhấc tay, sờ sờ má của Cẩm Ca, hắn nói: “Con là đứa trẻ ngoan.”
Cẩm ca ngửa đầu, cảm thấy nước mưa dính trên má.
Tiết Tu Trác khom người, ánh sáng chiếu qua lưng, che dấu tất cả sự yếu đuối. Cả đời này của hắn chỉ dừng lại trong khoảng khắc này, dường như chỉ có giờ khắc này, là thuộc về một người như hắn.
Ách nhân tự dưng khóc lớn, căng họng lớn tiếng “a” với Tiết Tu Trác, ngón tay lôi kéo đến đỏ bừng.
Thẩm Trạch Xuyên nâng người lên, nhẹ nhàng gỡ tay ách nhân. Hắn đẩy vai ách nhân, nói: “Các ngươi đi đi.”
Cẩm Ca lớn tiếng khóc nức nở, túm lấy Tiết Tu Trác hô: “Thúc thúc!”
Tiết Tu Trác ngoảnh mặt làm ngơ.
Mưa đêm nay so với hai năm trước nhỏ hơn nhiều, nhưng hắn lại thấy được một bầu trời ảm đạm y như vậy. Lữ khách đơn độc thủ tòa thành này, trước khi ánh mặt trời tắt chợt nghe ra được tiếng vọng của sự thối nát, nhưng mà hắn can tâm tình nguyện, con quái vật khổng lồ từng đứng sừng sững ở đây muốn dùng phương thức lặng lẽ rời khỏi đấu đài.
Tiết Tu Trác bước xuống bậc thang, thong thả mà đi xuống. Hắn lẳng lặng mà đi, không quay đầu nhìn lại lấy một lần.
“Ngươi ở Trung Bắc thúc đẩy hoàng sách,” Tiết Tu Trác dừng bước, nói với Thẩm Trạch Xuyên, “Là công lao của Nguyên Trác.”
Thẩm Trạch Xuyên không trả lời.
Bóng người trong u ám, Tiết Tu Trác rũ bụi bặm trên tay áo, nói: “Ta tôn sùng Tề Huệ Liên, đi còn đường của ông ấy,” hắn nhìn chăm chú vào Thẩm Trạch Xuyên, “Nhưng không có tàn nhẫn như ông ấy.”
Đánh cược mạng sống, rất đơn giản, khó ở chỗ có dám đặt cái mạng này đặt trên bàn cơ không. Tề Huệ Liên cái gì cũng dám, đằng sau những hành vi điên cuồng của ông là sự tin tưởng Thẩm Trạch Xuyên.
Lan Chu không phải là quân cờ của ông.
Nguyên nhân chính là như vậy, Tề Huệ Liên cái gì cũng không để lại cho Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên không cần trói buộc, Tề Huệ Liên xoa chỏm đầu Tề Huệ Liên, năm năm sớm chiều ở cùng nhau, vì Lan Chu mà vạch rõ mục tiêu.
Tiên sinh dạy con thi thư, cho con chữ Lan Chu.
Đây là tất cả của Tề Huệ Liên.
“Đại Chu trải qua mấy thời hào hùng, mấy trăm năm, ngay cả ngoại cường cũng chưa thể đánh bại đánh cửa này, hiện giờ lại bại dưới tay ngươi.” Tiết Tu Trác nhìn Thẩm Trạch Xuyên, “ Như cá nằm trên thớt.”
“Ta đã nghe rất nhiều sự phỏng đoán, ngay cả Nguyên Trác cũng từng nghĩ răng, có lẽ ta chính là huyết mạch Lý thị mà Thẩm Vệ giấu đi,” Thẩm Trạch Xuyên nghiêng đôi mắt, nhìn về phía hoàng cung, “Nhưng ta chính là tội thần. Thiên hạ đổ xô về hoàng tự, nhưng chỉ có duy nhất tiên sinh làm điều ngược lại.”
Hợp đạo lý, không phải ý trời.
“Tề Huệ Liên tự mình xoay chuyển càn khôn, ta bội phục.” Tiết Tu Trác hít sâu thở ra khí, tiếp tục trầm giọng nói, “Quân chủ ta còn trẻ, hôm nay đến đây đầu hàng, là Tiết Tu Trác ta. Cửa thành đá phá, đường cũng đã mở, Thẩm Trạch Xuyên, chớ giết người vô tội —- ta đến đón ngươi!”
Một câu này của hắn như tiếng sấm sét, đánh vào nhóm triều thần đang co quắp trên tường thành. Mở cửa tiếp nhận đầu hàng chính là nỗi nhục nghìn đời, hôm nay một mình Tiết Duyên Thanh hắn gánh chịu!
“Không……” Khổng Tưu đau đớn hét lên, đấm ngực dậm chân, “Đại Chu ơi……”
Nhóm triều thần vô cùng đau đớn, cùng đỡ nhau đau thương muốn chết.
Đầu hàng có nghĩa là binh khí dừng, Thủ Bị Quân Trung Bắc không cần đẩy mạnh nữa, Khuých Đô phá, mười ba thành Quyết Tây ở phía sau còn có thể bình yên vô sự, đó là tâm huyết mấy năm của phái thật làm, còn là kho lúa duy nhất còn lại của Đại Chu.
Khổng Tưu hiểu rõ, đây là thượng sách cuối cùng, trong cuộc đánh cờ với Trung Bắc quân của bọn họ đều bị tiêu diệt, một cái nghênh đón này của Tiết Tu Trác, Đại Chu đã không còn nữa rồi.
Bao nhiêu ước nguyện của Khổng Tưu đều đã ngã xuống, hắn cào vào gò tường, nước mắt tuôn rơi: “Hôm nay thiên hạ đổi chủ, là ta vô năng.” hắn ngửa đầu hịch văn bay loạn trên không trung, dần dần lộ ra vẻ cương nghị.
Thẩm Trạch Xuyên thấy vẻ mặt Khổng Tưu thay đổi, liền biết không ổn.
Mây đen che lấp ánh trăng, hạt mưa bắn tung tóe, quả nhiên Khổng Tưu ngẩng đầu quát mạnh: “Ta là thần Đại Chu, không quỳ trước chủ thứ hai!”
Dứt lời quan bào động lên, muốn nhảy xuống tường thành hy sinh vì quốc nhà.
Phí Thịnh cả kinh, thầm nghĩ một tiếng chết rồi! Tiết Tu Trác nghênh quân tiếp nhận đầu hàng còn chưa giao ra ngọc tỷ Đại Chu, tin Khổng Tưu nhảy thành ngày mai truyền ra, chính là vì bị Thẩm Trạch Xuyên cưỡng ép!
Phí Thịnh nói với Thủ Bị Quân công thành ở trên nói: “Ngăn hắn lại!”
Triều thần vây quanh Khổng Tưu, Thủ Bị Quân có nhanh cũng không thể đẩy đám người ra. Gió thổi quan bào khổng lưu phấp phới, cả người đã nghiêng qua gò tường, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng người ở phía sau đột nhiên lao ra, túm lấy quan bào của Khổng Tưu, Lương Thôi Sơn thất thanh hô: “Nguyên phụ không thể!”
Người Khổng Tưu dừng lại, đầu cọ vào gạch vỡ ở tường. Hắn chống cánh tay, trong lúc khóc lớn thì ho khan lên.
Lương Thôi Sơn mồ hôi đầm đìa, hắn kéo Khổng Tưu lui về phía sau, hai tay đều run rẩy. Hắn hoảng sợ còn chưa bình tĩnh, xuyên qua màn đêm và ánh lửa, mặt đầy mồ hôi.
Xe ngựa trên đường đến của thành phía tây bị tập kích, các nhánh đường đều chen chúc xe ngựa. Nhà giàu thu thật gia sản, muốn thừa dịp loạn lạc mà hướng cửa tây chạy trốn, bởi vậy con đường tắc nghẽn kéo dài một đường vô tận.
Cận vệ ghìm dây cương, quất roi ngựa xua đuổi dân chúng, quát: “Tránh ra, mau tránh ra!”
Xe ngựa bên cạnh bị đâm vào, tiếng kinh hô nổ ra. Có quá nhiều người, giống như nồi chóa tạp nham, xe ngựa căn bản không thể đi một bước nào.
Mành xe lay động, Lý Kiếm Đình nhìn cung điện cao ngất ẩn trong mây, nghe thấy tiếng chuông đồng.
“Thành đã bị phá,” Hàn Cận chân trần chạy trốn, hắn nhảy dựng lên, bắt lấy hịch văn bay loạn, điên điên khùng khùng cười lớn, “Thành đã bị phá!”
“Tiết Tu Trác đầu hàng, ” có người ngửa mặt lên trời khóc rống, “Đại Chu mất rồi!”
Lý Kiếm Đình ngực đau nhói, ngón tay cô run run xốc mành xe lên, trong tiếng thở dốc dồn dập, đột nhiên nghiêng về phía trước, nôn mửa ra. Gió thổi tóc cô rối bời, mưa phùn hất vào mặt, phần lưng cong xuống mơ hồ nhô ra xương.
Đoạn cuối cùng này mà Tiết Tu Trác nói, là thay cô chịu nhục.
Người Lý Kiếm Đình run lên, ớn lạnh buốt xương, cười không ta tiếng. Cô cùng Tiết Tu Trác phối hợp với nhau, nhưng không có lấy nửa điểm tình nghĩa sư trò, Tiết Tu Trác không cần, Lý Kiếm Đình cũng không cần, đến thời lúc này, Tiết Tu Trác cũng vì một chữ “Thần” mà làm.
Giang Thanh Sơn không trở về, Lý Kiếm Đình trốn ở Quyết Tây chẳng qua là thoi thóp ngắc ngoải mà thôi. Đại Chu đã mất, Thẩm Trạch Xuyên không chỉ tọa giữ cường binh, còn hướng về dân. Tâm huyết tám thành của họ chắp tay cho người khác, chuyện vẫn còn chưa hết, những thứ đó từ đêm nay trở đi, sẽ trở thành huy chương của Thẩm Trạch Xuyên.
“Quãng đời còn lại trốn chui lủi sống tạm bợ,” Lý Kiếm Đình ngước mắt lên, nhìn mưa, “….chẳng thú vị chút nào.”
Nửa đời của Lý Kiếm Đình đều gói gọn trong chữ “Trốn”, cái mệnh này của cô không thấy được ánh sáng. Nhưng mà cô gắng sức vẫy vùng, thắng thua hiểu rõ, cô thua rồi, cô nhận.
“Hoàng—-“ cận vệ nắm không vững dây cương, nhìn Lý Kiếm Đình nhảy xuống.
Lý Kiếm Đình dầm mưa, giơ tay vén tóc trên trán. Mấy vạn người hướng về phía tây chạy trốn, chỉ có mình cô đi về phía đông, trở thành bóng hình duy nhất ngược dòng trong đám đông.
Hàn Cận nắm trong tay hịch văn, hoa chân múa tay trong sóng triều mà ca hát. Hắn vui sướng nhảy về phía trước, miệng cười toe toét: “Ta tìm đại ca ta!”
Minh Lý Đường đang bốc cháy.
Lý Kiếm Đình cúi người, nhặt lên cái trống vỡ rơi ở trên đường. Cô vỗ vỗ, cái trống kia vang lên rầu rĩ.
“Đi vào cung không?”
Hàn Cận vỗ tay, nói: “Đi đi đi!”
Loạn quân chém giết, Lý Kiếm Đình không sợ bất kỳ kẻ nào, cô vỗ cái trống vỡ kia, cùng với tên điên cười ầm ĩ, cất bước đi về phía hoàng cung.
“Ta vốn là bề thần bị trục xuất, lại vì loạn thế mà làm anh hùng. Thánh hiền chiêu văn tịch, anh hào kính sợ quân chủ ta.”
Bầu trời không còn ánh sáng, Khổng Tưu và nhóm triều thần nước mắt ngập tường thành.
“Tiêu quan nghe tiếng biên già, vó sắt ruổi nước lạnh. Lão tướng thúc ngựa chạy, phiêu tuyết trọng quân phục.”
Tấm bia đá Ly Bắc sừng sừng xuân thu, chiến đao của Tiêu Phương Húc phủ đầy tuyết mỏng. Thiết kỵ rong ruổi nơi đồng hoang, Tiêu Ký Minh xuống ngựa, cung kính lau tuyết đọng trên đao.
“Núi tuyết sáng tinh sương, Lang Lệ giết sài ưng.”
Sông Trà Thạch cuồn cuộn sóng, hoa Xích Đề dần biến mất trong dòng chảy dài.
“Trở vào bao phủi tay áo bẩn, dây hồng nhàn tản như mây. Bệnh tiên mang rượu du ngoại, Tùng Nguyệt không gảy đàn.”
Diêu Ôn Ngọc cúi người ho khan, khăn tay lần nữa bị máu nhiễm đỏ. Hắn ngóng ra ngoài trướng, tầm mắt bị sương mù ngăn cách. Kiếm của Kiều Thiên Nhai đã trở vào bao, trong ánh lửa bập bùng cùng nước mưa rả rích, nhìn về phía Phong Tuyền.
“Minh Đường mở tiệc vui, cụm ly nhấp đũa.”
Lý Kiếm Đình vỗ trống hỏng, đi vào trong tường thành đỏ.
“Cùng uống cạn chén rượu, vui vẻ trong điện cao.”
Lửa Minh Lý Đường bốc lên tận trời, chiếu sáng mọi vật xung quanh, đi về phía trước chính là hừng hực biển lửa. Hàn Cận phất tay áo chạy vào, Lý Kiếm Đình ngoảnh đầu lại, lại ngóng về Khuých Đô. Ngón tay cô nhẹ gõ vào mặt trống, trống không phát ra tiếng nữa. Cô ngẩn ngơ đứng trước ngọn lửa bừng bừng, nghẹn ngào hát: “….say điên đảo cuồng ca….không cần hỏi công danh….”
Cột sơn Minh Lý Đường sụp xuống ầm ầm, lửa bắn tung tóe. Lửa bén đến váy Lý Kiếm Đình, theo họa tiết hoa văn bốc cháy. Cô xoay người, bị lửa nuốt sống.