Giả nghĩ thành thật mà thật cũng là giả, một hồi nói dối tỉ mỉ soạn ra, bộ phận chân thật càng nhiều, sơ hở càng nhỏ.
A Phi thực thông minh, thấy Khương Tự nhắm mắt không nói, thức thời không lên tiếng, cho đến khi đối phương mở to mắt mới hỏi: “Cô nương còn có gì phân phó?”
“Nếu như không tính toán tiền bạc, cho ngươi thời gian bao lâu có thể thân quen với hai người kia? Hoặc là nói có thể từ trong miệng bọn họ hỏi ra vài thứ?”
A Phi nghĩ nghĩ nói: “Không cần nhiều, ba ngày là đủ.”
“Ba ngày?” Khương Tự ngược lại ngoài ý muốn, không nghĩ tới A Phi cho ra thời gian ngắn như vậy.
A Phi cười giải thích nói: “Cô nương ngài không biết thôi, nam nhân có thể làm việc trên hoa thuyền ngay cả bùn lầy đều không bằng, ngày thường không ai coi trọng, chỉ cần bản thân bọn họ không phải miệng đóng chặt, thời gian một hai bữa cơm là có thể dỗ cho bọn họ đem cả chuyện khi còn bé để mông trần nhìn lén tiểu tức phụ tắm rửa kể ra luôn ấy chứ……”
A Man mày liễu dựng lên: “Ở trước mặt cô nương mà nói bậy gì đó!”
A Phi hướng A Man làm cái mặt quỷ.
“Ba ngày sau ta chờ tin tức của ngươi.”
“Cô nương yên tâm đi, ăn nhậu chơi bời lôi kéo làm quen là sở trường của ta.”
Khương Tự vẫn dặn dò một câu: “Chú ý an toàn.”
A Phi không ngừng đáp ứng, đi đến cửa viện vừa kéo cửa ra, đôi mắt nháy mắt trừng lớn, phản xạ có điều kiện đóng cửa.
Cửa gỗ bị một bàn tay chống lại.
Một thiếu niên xen giữa thanh niên và một nam tử, bàn tay còn không to bằng nam tử trưởng thành, lực đạo lại mười phần.
A Phi dùng sức đẩy đẩy, đẩy không nhúc nhích.
“Cút đi.” Úc Cẩn trực tiếp đẩy A Phi ra, bước vào.
Khương Tự hơi ngoài ý muốn sau lại có loại cảm giác không ngoài dự liệu, trong lòng chưa tính toán gì suy nghĩ lại bay nhanh mà qua, thần sắc không có chút biến hóa nào.
Úc Cẩn vài bước liền đi tới trước mặt Khương Tự, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Khương Tự lấy tay chống bàn đá đứng lên: “Dư công tử không mời mà tới, có chuyện gì?”
“Vào nhà nói.”
Khương Tự một lần nữa ngồi xuống: “Liền nói ở chỗ này đi. A Phi, ngươi mau đi đi.”
A Phi cẩn thận nhích từng bước một.
Khương cô nương và người nọ rốt cuộc có quan hệ gì nhỉ, tò mò chết được.
Mắt thấy cửa viện một lần nữa khép lại, A Man khó được lanh lợi một phen, ấy thế mà chạy tới cài lại chốt cửa.
Sắc mặt Khương Tự hơi đen.
Đây rốt cuộc là nha hoàn của ai?
“Hiện tại có thể nói rồi chứ?”
Giờ phút này Khương Tự ngồi, Úc Cẩn đứng, nhưng người ngồi hiển nhiên càng chiếm thượng phong hơn. Úc Cẩn tuy rằng rất muốn không quan tâm khiêng người vào nhà, nhưng chung quy không dám xuống tay.
Không có biện pháp, hắn nhớ thương người ta, người ta còn chưa đủ hiếm lạ hắn, hắn chỉ có thể thỏa hiệp.
“A Man, ngươi vào nhà đi.” Úc Cẩn chỉ chỉ cửa phòng.
A Man nhảy nhót chạy qua, lên bậc thang mới nghĩ lại lời này không phải cô nương nhà mình nói, vội vàng dừng lại lấy mắt ngắm Khương Tự.
Khương Tự không muốn lãng phí thời gian, khẽ gật đầu.
Trong viện chỉ còn lại hai người, cả gió cuốn lên lá rụng vờn quanh ở trong viện dường như cũng bởi vì đột nhiên rộng rãi mà thổi càng mạnh hơn.
Úc Cẩn ngồi xuống, đôi tay gác lên bàn đá, thần sắc chuyên chú nhìn chằm chằm thiếu nữ cách một cái bàn đá.
“Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?”
“Có một việc, ta cảm thấy nàng hiểu lầm, cho nên cần phải nói rõ ràng.”
Khương Tự chờ hắn nói tiếp.
Úc Cẩn ngừng một cái chớp mắt.
Chớp mắt ấy tiếng gió dường như chợt lớn hơn, thổi rối một lọn tóc rũ xuống của Khương Tự, tia nắng ban mai lướt qua tường viện rải xuống, dát lên quanh thân nàng một tầng màu vàng nhàn nhạt.
Thời tiết này ánh mặt trời không nóng như ngày hè, là ấm áp vừa đủ.
Sau đó nàng nghe đối phương nói từng chữ từng chữ: “Ta không thích Thánh Nữ gì gì đó, lòng ta ái mộ chính là Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ — Khương Tự.”
Đời trước, Khương Tự từ trong miệng nam nhân đối diện nghe được vô số lời ngon tiếng ngọt, những lời âu yếm ấy giống như lưới nhỏ triền triền miên miên trói nàng lại, lại làm nàng càng ngày càng hít thở không thông, càng ngày càng bất bình, thế cho nên có lại một lần cơ hội, cho dù trong lòng nàng vẫn không thể xóa đi người này, vẫn quyết đoán lựa chọn rời xa.
Hiện tại hắn nói hắn ái mộ chính là Khương Tự……
Giờ khắc này, Khương Tự hoàn toàn không nghĩ được gì, cơ hồ là hoảng hốt chạy vọt vào phòng, dùng sức đóng lại cửa phòng.