.
.” Mễ Lan hoang mang khi thấy tình huồng này.
“Mễ Nhi, đó là con trai dì Tống đấy!” Mẹ Mễ Lan không nhịn được, vừa nói vừa rơi nước mắt.
“Dì Tống ư!” Nghe thấy cái tên này, Mễ Lan giật mình thẳng thốt.
Phản ứng của Lâm Ngữ Lam cũng đặc sắc không kém.
Lâm Ngữ Lam với Mễ Lan là bạn thân, nên cô từng nghe Mễ Lan tâm sự không ít chuyện.
Rất nhiều năm trước, gia đình Mễ Lan không giàu có lắm, thậm chí còn có thể nói là nghèo khó, mà Mễ Lan lúc đó còn bị ung thư máu.
Bệnh này còn được gọi là bệnh máu độc, toàn thân người bệnh sẽ lên bọc mủ, đau đớn dẫn đến những cơn sốc.
Khối u sẽ không ngừng di căn, khiến trái tim, cốt tủy và đại não của người bệnh đều chịu ảnh hưởng.
Người mắc bệnh nếu như không được tủy thích hợp để cấy ghép thì có thể nói là vô phương cứu chữa.
Mễ Lan từng kể với Lâm Ngữ Lam rằng cô được cha mẹ nhặt về nuôi.
Trước đó khi ung thư máu phát bệnh, cha mẹ hiện nay của Mễ Lan đã hết cách rồi, dù bọn họ muốn thay tủy cũng không lấy đâu ra tiền, mỗi ngày thấy Mễ Lan vượt qua trong đau khổ, tim hai người họ cũng như bị dao đâm.
Cũng may vào lúc đó, Tiêu Sơn tìm được một một người tự nguyện quyên góp tủy, mà người kia chính là mẹ của Trương Thác, Tống Hương.
Đó là một người phụ nữ rất bình thường, tên của bà rất bình thường, con người bà cũng rất bình thường, ăn mặc không đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là rách rưới.
Hai vợ chồng Tiêu Sơn dẫn Mễ Lan đến Ngân Châu thay tủy.
Mễ Lan khi đó mới tám tuổi, Trương Thác mười tuổi.
Có lẽ lúc đó mẹ của Trương Thác đã nghĩ sẵn đường lui, bà đưa ra yêu cầu mong hai vợ chồng Tiêu Sơn về sau có thể chăm sóc con mình một chút.
Phẫu thuật thay tủy hoàn thành, bệnh ung thư máu của Mễ Lan đã khỏi hẳn, hai vợ chồng Tiêu Sơn góp chút tiền muốn báo đáp Tống Hương, nhưng họ lại không tìm thấy Tống Hương nữa.
Vào năm Trương Thác mười bốn tuổi từng gặp mặt Tiêu Sơn, anh nói cho Tiêu Sơn rằng mẹ của mình đã đi rồi, Trương Thác lúc ấy còn ở nhà Tiêu Sơn một đoạn thời gian, khi đó Mễ Lan mới mười hai tuổi, nhà Tiêu Sơn cũng chưa ở Hàng Thành.