“Thế nào, đồ vật không sai chứ?”
Mã Sơn lờ mờ đoán được Lý Dục Thần muốn làm cái gì.
Lý Dục Thần nói: “Chất lượng bình thường, nhưng ở trong thành có thể mua được như này cũng không tệ, dù sao đủ dùng. Chỉ là chu sa và giấy vàng này kém quá rồi”.
Mã Sơn nói: “Vậy anh đi mua lại”.
Lý Dục Thần suy nghĩ, cảm thấy bảo Mã Sơn mua mấy thứ này cũng thật sự đã làm khó anh ta, liền nói:
“Bỏ đi, anh Mã Sơn, để em nghĩ cách, ngày mai anh đến chỗ môi giới làm thủ tục sang tên đi”.
Nói xong anh đẩy hai va li tiền đến trước mặt Mã Sơn.
Mã Sơn ngây người, ngờ vực mở vai li ra.
Tuy Lý Dục Thần đã không chỉ một lần làm ra chuyện khiến anh ta kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy hai va li đầy tiền, anh ta vẫn thiếu chút nữa rớt hàm luôn.
“Cục cưng của anh! Dục Thần, em kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Anh ta không ngừng lắc đầu thở dài, “Bây giờ anh tin rồi, anh thực sự tin rồi!”
“Cái gì mà anh tin rồi?”
“Anh tin em thật sự có thể tổ chức một bữa tiệc hôn lễ khiến nhà họ Lâm hài lòng trong vòng ba tháng, à không, là lễ đính hôn. Dù sao, về sau em nói cái gì, anh đều sẽ tin”.
Lý Dục Thần cười cười, nói: “Đi đi, gọi cả Đinh Hương, chúng ta cùng ăn một bữa ngon”.
…
Ngày hôm sau, Đinh Hương gọi điện thoại cho chị Mai, biết được quán cơm Thân Dân tiếp tục buôn bán ít nhất ba ngày thì đi làm rồi.
Mã Sơn thì lái xe đến chỗ môi giới làm thủ tục.