Ngoan ngoãn không chống đối!”
“Bướm nhỏ của anh thật thơm, hương vị thật ngọt, cực kỳ xinh đẹp.”
Giọng nỉ non bên tai, hắn muốn khiêu khích tới tận cùng của cô, buông thả hết dục vọng trước mặt hắn. Ngón trỏ lần vào đóa hoa diễm lệ quết đầy nước dính dính, trực tiếp cắm vào khiến cô kêu lên rung động vô cùng.
“Ah~chậm thôi…”
Hành động có chút thô bạo, ngón tay tuy không lớn bằng, nhưng khá dài, mạnh quá lại làm đau mị thịt bên trong.
Tiếng kêu kiều mị phát ra kịch liệt làm hắn nóng máu, đưa thêm một ngón nữa vào trong, chọc phá từng tầng thịt tươi mới.
“Vỹ Điệp…sảng khoái không?”
“Ưm…nhẹ chút…”
Từ sâu trong não bây giờ sung sướng đến vạn phần, bị xâm nhập càng tăng khoái cảm, cô thậm chí không làm chủ được hành động, nhếch mông lên cao đón ý, nhu thuận theo tay hắn thọc vào rút ra, đáng tiếc chưa động được lâu hắn liền rút ra, cười lạnh nhìn cô tụt ngay khoái cảm.
Mắt mèo dần lim dim, mày mỏng nhúm chặt khó chịu, Vỹ Điệp cảm thấy trống trải vô cùng, cơ thể dần xụi lơ, còn nghĩ hắn chỉ hành hạ cô đến đây.
Nào ngờ, ngay lập tức hắn dùng chính dị thô to ưu việt lấp đầy bên trong.
“A a ~”
Cô ngửa cổ, mắt ướt mở to, thứ đó so với mấy ngón tay thật sự quá khổ, vừa vào đã kích thích, cô mềm mại năm trong ngực hắn, xoắn eo r.ên rỉ, phía dưới bị hắn điên cuồng xỏ vào.
Hắn lại rút ra, bày cho cô tư thế quỳ trên giường, hai chân dang rộng, hắn đánh vào một bên mông xinh, yêu cầu.
“Nâng cái mông này cao lên! Anh sẽ tiến vào khiến em khóc lóc!”
“Ưm…”
Vỹ Điệp khó khăn làm theo lệnh, chổng mông cao thêm một tí, đóa hoa ửng đỏ lộ rõ trong tầm mắt cuồng dã của hắn.
Thân thể rắn chắc quỳ gối ở phía sau, hắn nhanh chóng cầm lấy rồi trầm eo nhắm chuẩn hướng, cấm phập vào trong.
Toàn thân cô gái co rút, kéo theo đóa hoa dưới hạ thân ra sức cắn lấy dị vật của hắn, vừa đau vừa sướng.
“Bảo bối, em muốn anh chết phải không?
Thả lỏng nào!…cắn chặt như thế…anh làm sao chịu nổi?…”
Hắn thổ dốc không ngừng, lời nói với hành động trái ngược nhau hoàn toàn, miệng thì trách cứ nhưng bên dưới lại điên cuồng xỏ xiên, va chạm kịch liệt phát ra thanh âm khiến người ta nghe thấy phải đỏ mặt.
Xuân thủy chảy đầy khe đùi của cả hai, còn có cả tiếng kêu rên thất thố của cô gái tăng cao hưng phấn trong người hắn, tận tình đâm sâu vào tận hoa tâm.
Vỹ Điệp kêu khóc như hoa xuân diễm lệ, càng có bao nhiêu nước mắt hắn càng động dã điên cuồng bấy nhiêu.
Hắn làm nhanh đến mức cô chúi mặt xuống nệm, giường rung lắc cực độ, như không nhịn được hắn phủ thân đè lên, đan tay cô ấn giữ mạnh mẽ bên dưới
Hạ thân thỏa sức hành hạ, rong ruổi trên người cô gái, có nông có sâu tùy theo cảm hứng.
“Vỹ Điệp, anh yêu em! Yêu em đến chết!”
– Yêu đến chết ư?
Phải rồi, hắn sẽ có lúc tuyệt vọng vì tình yêu đó, Vỹ Điệp luôn khắc sâu mối hận, khắc sâu nỗi nhục nhã hắn ban tặng cho cô.
Trong lòng cô hiện tại chỉ có hận, còn hắn, đầu óc đến trái tim chỉ có mình cô là ánh sáng.
Hắn muốn thuần phục cô, muốn được hạnh phúc như thế này với cô đến chết mới thôi. Dù không biết chuyện mất kí ức kia sẽ ra sao, nhưng bất quá hắn sẽ tìm đủ mọi cách giam giữ cô. Cứ như vậy, vĩnh viễn cả đời này bám dính lấy cô không rời.
Cô gái nhỏ bị hắn hành đến bở hơi tai, sức cùng lực kịch, toàn thân rệu rã để hắn tự do rong ruổi. Hắn chẳng biết tiết chế làm đến 1h sáng mới chịu dừng lại.
Vỹ Điệp xụi lơ trên giường, mái tóc lõa xõa ướt đẫm che đi khuôn mặt phờ phạc, hắn quỳ giữa hai chân cô thỏa mãn thở một hơi, vuốt ngược mái tóc đen bóng làm cho vẻ ngả ngớn phong lưu của hắn càng thêm có sức hút.