“Hức, mẹ nó lên quan gì đến mày AH!”
“Được lắm, từ nay đừng hòng rời khỏi tôi! Tôi đã cho em tự do, là chính em đánh mất nó!”
“Đm luyên thuyên cái rắm Hự! Chết tiệt!!!”
Diệp Hàn bỗng nhiên cười lưu manh: “Sao em không kêu dừng nữa?”
Trương Viễn Hoài phát khùng hét: “Cmn mỗi lần cầu xin dừng mày chỉ có động nhanh hơn thôi.”
“Như này sao?” Diệp Hàn giả ngu thúc mạnh.
“Ahh~ hức! Mẹ kiếp!”
Một đêm nóng bóng ướt át, đan xem giữa tiếng rên rĩ dâm mỹ cùng lời chửi rủa bất lực, thật khó tin là cùng một người thốt ra.
“Sao em có thể vừa khóc vừa chửi bằng khuôn mặt dâm đãng này hả?” Diệp Hàn cảm thấy thú vị không thôi.
“Chết mẹ mày đi thằng chó!” Hắn thẹn đỏ cả mặt, nhưng miệng vẫn không chịu thua thiệt mà gào lên. Có điều Trương Viễn Hoài không biết, hắn càng chống đối, thú tính của Diệp Hàn càng tăng cao.
“Cùng chết trên giường ha?” Y cười tà.
“Hức, khốn nạn!”
…
Điên cuồng nháo loạn cả đêm, đến lúc Trương Viễn Hoài thực sự tỉnh giấc đã là trưa hôm sau.
Lúc này Diệp Hàn đã mất tâm hơi, hắn banh càng nằm chết dí trên giường thêm một lúc lâu. Kí ức triền miên hoang đường không cần nhớ đến cũng lũ lượt tái hiện lại trong tâm trí, sắc mặt Trương Viễn Hoài cực kỳ khó coi.
Mãi đến khi tinh thần miễn cưỡng chấp nhận thực tế và lấy lại được chút khí lực, hắn mới run chân bò xuống giường.
‘Leng keng’ Tiếng xích sắt vang lên lanh lảnh.
Trương Viễn Hoài vội xốc chăn, đôi chân ngọc ngà bị dây xích trói buộc lập tức lộ ra ánh sáng.
Hai sợi dây xích mảnh được thiết kế vô cùng tinh tế, treo trên người Trương Viễb Hoài càng làm nổi bật vẻ đẹp bất kham của hắn.
Mỹ nhân bị cầm tù… hình ảnh này không khỏi khiến người ta rạo rực a.
Có điều bởi vì làm từ hợp kim chuyên dụng nên tính bền bỉ rất cao, trông dây xích mảnh yếu nhưng vẫn khó phá hư được.
Trương Viễn Hoài nổi quạu hét: “Cmn Diệp Hàn cút ra đây cho ông!”
Cầu được ước thấy, hắn vừa hét xong cánh cửa bị đẩy nhẹ vào. Diệp Hàn tay cầm chén cháo lạnh lùng nhìn Trương Viễn Hoài.
“Mày có ý gì?” Trương Viễn Hoài chỉ xích chân chất vấn.
Diệp Hàn đặt chén cháo lên tủ đầu giường, thản nhiên nói: “Nhốt em.”
Trương Viễn Hoài nghe xong liền bạo phát: “Mày có tư cách gì? Thả tao ra!!!”
Diệp Hàn bỗng nhiên cười lạnh: “Kẻ thù, có được chưa?”
Lúc tôi dùng danh phận người yêu, hiến dâng tất cả tốt đẹp em không hề trân trọng. Giờ tôi đứng trước mặt em với tư cách kẻ thù, liệu em đã sẵn sàng gánh lấy hậu quả chưa?
Diệp Hàn vuốt ve sợi xích trong tay như chậm rãi vuốt ve làn da mịn màn của hắn, vẻ mặt bình thản nhưng lời nói lại chứa không ít oán khí: “Khi em nhẫn tâm vứt bỏ chân tình của tôi, có từng nghĩ đến ngày phải đeo lên xiềng xích?”
Trương Viễn Hoài chột dạ lặng mất nửa nhịp, bởi vì thẹn quá giọng càng lớn hơn: “Tao có làm gì mày đâu– Ah!!”
Diệp Hàn cấp tốc đẩy Trương Viễn Hoài vào tường, bàn tay lớn bóp cổ hắn đơn giản như nắm lấy cổ một con gà, nụ cười trở nên điên cuồng: “Vậy em nói xem chiếc nhẫn tôi cho em đang trong tay ai?”
Trương Viễn Hoài hít thở khó thông, cố chấp phủ nhận: “Tao không biết nhẫn gì đó của mày!”
“Không biết? Em chẳng những biết, mà còn biết rất nhiều.” Y gằng giọng.
“Mày nói… cái… gì, tao hoàn toàn nghe… nghe không hiểu.”
Diệp Hàn thả giọng càng toát lên nguy hiểm: “Em đã bán nó đổi lấy cổ phần Tinh Hoa, còn không chịu nhận? Thần à, em giỏi lắm…”
Trong nội dung gốc, sau khi Diệp gia phá sản, Diệp Hàn nắm trong tay chìa khóa két sắt chứa tài liệu cơ mật mà anh trai y liều mạng thu thập nhiều năm bỏ trốn. Vốn dĩ chìa khóa đó là bùa hộ mệnh cuối cùng của Diệp Hàn, y đã lấy nó đổi lại nửa đời bình yên. Nhưng vì sự xuất hiện của Trương Viễn Hoài, tình tiết đã lệch hướng quỹ đạo nghiêm trọng.
Diệp Hàn không còn là nhị thiếu vô lo vô nghĩ, chỉ cầu mong một đời nhàn hạ nữa. Y có dã tâm, y muốn phục thù, y không cam lòng chịu ủy khuất, và y còn có mối bận tâm. Vì vậy, Diệp Hàn đã đưa bùa hộ mệnh cho Trương Viễn Hoài, dùng bản thân đánh lạc hướng kẻ thù, giả vờ đàm phán để chờ ngày niết bàn trùng sinh.
Y tính trời tính đất, lại không tính được sự phản bội của Trương Viễn Hoài. Ngày hắn giao ra chìa khóa dưới dạng chiếc nhẫn để đổi lấy vinh hoa kia, chính là thời khắc Diệp Hàn rơi xuống địa ngục không thể luân hồi.
Ba năm dùng máu để đánh đổi, thứ Diệp Hàn muốn lấy hơn cả chính là mạng của Trương Viễn Hoài.
Trương Viễn Hoài ngạt thở đỏ cả mặt, tưởng chừng Diệp Hàn muốn một phát giết chết hắn thì bỗng nhiên y lại buông tay. Hắn ho sặc sụa, vội vàng hít lấy hít để. Diệp Hàn mặt không biểu cảm yên lặng nhìn hắn.
Đến khi hô hấp thông suốt, một chén cháo được đưa tới trước mặt hắn. Diệp Hàn lạnh nhạt ra lệnh: “Ăn đi!”
‘Loảng xoảng’ Trương Viễn Hoài ghét bỏ hất chén cháo ra, nghiêng đầu không thèm nhìn y.
Hắn đuối lý, hắn không cãi được. Hắn chỉ có thể tỏ thái độ thôi.