Các thôn dân uống xong không nhịn được hỏi Lý Tư Niên: “Ông chủ Lý, nông trại cậu đang tuyển người đúng không, bọn tôi nghe được tin nên mới tới đây cùng cậu ký hợp đồng, cậu còn cần bao nhiêu người? Chúng tôi nhiều người như vậy đã đủ chưa?”
Thực ra họ muốn hỏi nhiêu đây người có phải nhiều quá hay không, nhưng trực tiếp hỏi như vậy rất xấu hổ.
Lý Tư Niên thong thả mà đảo mắt qua, tựa hồ đang kiểm kê nhân số.
Theo động tác của anh, các thôn dân đều thả nhẹ hô hấp, sợ lát nữa anh nói mấy câu như ‘nhiều người quá, về bớt đi’ linh tinh.
Lý Tư Niên đếm xong, trong ánh mắt chờ mong của mọi người nói: “Không đủ, có thể cần nhiều hơn một chút.”
Dân làng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không đủ, nghĩa là chỉ cần hôm nay không có gì bất ngờ xảy ra, toàn bộ đều có thể trúng tuyển.
Lý Tư Niên rút ra một xấp hợp đồng từ ngăn tủ nhỏ dưới bàn trà, “Đây là hợp đồng lao động, mọi người có thể xem thử, nếu cảm thấy không thành vấn đề thì ký.”
“Được được.”
Mấy người lên tiếng, bắt đầu mở hợp đồng ra nhìn kỹ.
Phòng khách lập tức liền lâm vào yên lặng, chỉ có tiếng trang giấy cọ xát xao động.
Bản hợp đồng không quá dày, khoảng mười phút sau đã có người đọc xong. Sau năm phút nữa, mọi người đặt hợp đồng sang một bên.
Lý Tư Niên hỏi: “Thế nào? Còn gì thắc mắc trong bản hợp đồng không?”
Mọi người sôi nổi lắc đầu.
Xét thấy hầu hết người làm công đều ở tuổi trung niên, trình độ văn hóa có thể sẽ không quá cao, Lý Tư Niên đã đặc biệt yêu cầu hợp đồng này phải được viết ngắn gọn, không có quá nhiều câu từ lắt léo.
Sau khi xác nhận mọi người không có chỗ nào không hiểu, anh lại hỏi: “Vậy có chỗ nào phản đối không?”
Mọi người vẫn là lắc đầu.
Có người nói: “Không phản đối, ông chủ Lý, đãi ngộ của cậu cũng thật tốt quá, từ khi đi làm đến giờ tôi chưa từng thấy đãi ngộ nào tốt vậy đâu!”
Đối với những lời này, các thôn dân gật đầu đồng ý.
Lý Tư Niên cười: “Nếu không thành vấn đề thì các vị cứ ký tên đi, ký hợp đồng một năm thì trong 24h tiền lương sẽ dược chuyển đến tài khoản của mọi người, ký hợp đồng ba tháng thì ngày 12 hàng tháng sẽ được trả lương.”
Trên bàn có bút, đa số người tới đều ký hợp đồng, chỉ còn một hai người do dự, so với dự đoán của Lý Tư Niên tốt hơn rất nhiều. Người ký hợp đồng cũng đa số chọn ký một năm, cũng tốt hơn tưởng tượng của Lý Tư Niên.
Tiễn dân làng đi, Lý Tư Niên ra ngoài chuyển phát nhanh mớ hợp đồng này đến trụ sở công ty mẹ, chỗ của Khương Dung Hiên.
Tuyển được nhiều người như vậy, ngày mai nông trại có thể khởi công.
Truyện chỉ được đăng tại 2kmangcutvimoe.wordpress.com
Việc tuyển nhân công của Lý Tư Niên ồn ào huyên náo tới mức có thể nói tất cả dân làng ai ai cũng biết. Đương nhiên bao gồm cả Vương Trạch Đông.
Vương Trạch Đông kiếm tiền từ việc bán rau củ, vừa nghe Lý Tư Niên có nông trại, chuông cảnh báo trong lòng hắn tức khắc kêu vang.
Lý Tư Niên có nông trại, muốn gieo trồng lương thực rau dưa, gieo trồng lương thực rau dưa tất nhiên là để bán, đây không phải muốn cướp mối làm ăn của hắn sao?!
Cái này sao mà được?
Vương Trạch Đông xem Lý Tư Niên thành đối thủ cạnh tranh, đồng thời càng thêm để bụng chuyện tuyển nhân sự của anh.
Sau đó hắn nghe được các thôn dân thảo luận ông chủ Lý hào phóng, một năm trả lương 30 vạn; ông chủ Lý là thương nhân có tấm lòng lương thiện, điều kiện hợp đồng rất nhân văn, không hề chèn ép công nhân.
Còn nữa, khi dân làng đến nhà Lý Tư Niên ký hợp đồng chiều hôm đó, Quách Vĩ cùng Trương Văn Thủy, hai người đã ký hợp đồng trước đó, đi đến nông trại. Bọn họ nói Lý Tư Niên cực kỳ nhiều tiền, mua nông trại thế mà là nông trại nhà kính!
Nhà kính có thể mô phỏng các điều kiện khí hậu thích hợp cho sự phát triển của sinh vật, tạo ra một môi trường khí tượng nhân tạo, khắc phục những hạn chế của môi trường đối với sự phát triển sinh vật.
Điều này có nghĩa là, nông trại của Lý Tư Niên một năm bốn mùa trồng rau không hạn chế.
Cái gì Lý Tư Niên cũng có thể bán, về sau người tới nhập hàng chắc chắn sẽ càng thích mua rau của Lý Tư Niên.
Khách hàng đi mua của Lý Tư Niên chẳng phải rau nhà hắn không còn bán được nữa sao?
Nghề nông vốn có rủi ro, mùa màng sẽ thay đổi theo sự thay đổi của khí hậu, kinh tế gia đình sẽ thay đổi theo thu hoạch vụ mùa, không hề ổn định.
Vốn dĩ kinh tế hắn đã không ổn định rồi, hiện tại lại có thêm nhân tố khiến hắn càng bất ổn hơn.
Điều quan trọng nhất là Lý Tư Niên làm được chuyện hắn không làm được, xây trang trại nhà kính!
Nhưng mà có thể thấy Lý Tư Niên không đủ thời gian xây trang trại nhà kính, anh hẳn là mua cái có sẵn.
Thiệt là quá đáng! Đoạt mối làm ăn của hắn lại còn giành làm trước việc hắn muốn làm!
Vương Trạch Đông cực kỳ tức giận, đến mức ăn cơm chiều ít đi nửa chén.
Vợ hắn hỏi hắn làm sao vậy, Vương Trạch Đông không giải thích, chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha.
Vương Trạch Đông ngồi bất động đến nửa đêm.
Nửa đêm, gương mặt vô cảm của hắn rốt cuộc cũng buông lỏng, lộ ra một nụ cười quái dị.
Hắn ta muốn Lý Tư Niên phải trả giá!
Sáng sớm hôm sau, Mã Trì dẫn theo người lái hai chiếc xe ô tô đến làng Mục Lâm đón công nhân đến nông trại.
Xe dừng trước cửa làng, hắn và Lý Tư Niên mang nhóm công nhân đi ăn sáng trước rồi mới ra nông trại.
Sau đó bọn họ phát hiện, chiếc xe vừa rồi vẫn ổn, không biết tại sao bây giờ toàn bộ lốp xe đều bị xẹp.
Lý Tư Niên chỉ nhìn thoáng qua liền biết có người cố ý, bởi vì bên cạnh một cái lốp bị xẹp có một cây đinh, một cây búa cùng một cái cờ lê.
Có thể kẻ gây án không có tay nghề cao, hoặc quá nóng lòng bỏ đi, thậm chí quên thu dọn đồ nghề gây án.
Mã Trì gãi đầu hỏi Lý Tư Niên: “Sao lại vậy? Là ai làm? Vừa nãy vẫn còn tốt mà!”
Lý Tư Niên không trả lời mà hỏi: “Đổi lốp xe cần bao lâu?”
“Phụ cận không có tiệm sửa xe nào, chắc phải gọi người đến kéo xe đi.” Mã Trì nói: “Xe lớn như vậy phải mất hết một ngày, hôm nay sợ là không kịp đến nông trại.”
Lý Tư Niên mím môi, nhìn chằm chằm công cụ gây án trên mặt đất, không nói gì.
Bỗng nhiên anh cảm giác có người nhìn chằm chằm mình, lập tức quay đầu lại xem, chỉ thấy chỗ góc tường có một thân ảnh lấm la lấm lét, bắt gặp ánh mắt của anh liền lập tức nấp vào một bên.
Lý Tư Niên khẽ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào góc tường không người một lúc như đang suy nghĩ xem người đó là ai.
Ồ, anh nhớ ra rồi, người đợt trước anh bỏ qua khi thu mua đồ ăn – Vương Trạch Đông.
Vương Trạch Đông là một trong hai người duy nhất trong làng mưu sinh bằng nghề trồng rau củ quả.
Nháy mắt Lý Tư Niên liền hiểu ra.
Không phải Vương Trạch Đông này sợ anh đoạt đi mối kinh doanh của mình nên tức giận trả thù đấy chứ?
Chẳng qua…
Lý Tư Niên nhìn mấy cái lốp xe xẹp lép kia.
Người dân ở làng Mục Lâm cũng thật đáng yêu, đi trả thù cũng dùng loại phương pháp học sinh tiểu học mới nghĩ ra.Hết chương 28