Quy Hiểu mang từng chiếc khăn mặt đi móc lại. Lúc cô quay về, trong phòng bếp đã bật lửa lên, hai tay Lộ Viêm Thần đặt dọc bên bệ bằng đá cẩm thạch, đun một nồi nước mới.
Anh đèn chiếu xuống trên đỉnh đầu, trước người anh là ánh lửa. Hơi thở đó cực kì dung dị. Quy Hiểu tựa sát vào, nhìn nồi nước đang được đun sùng sục.
Khi còn bé cũng vậy, mỗi lần anh làm việc cô vẫn đứng một bên để nhìn, thỉnh thoảng áy náy lẩm bẩm đôi câu, áy náy một chút xong lại nhìn anh làm việc tiếp. Thấy chuyện này Hải Đông còn đùa, nói em dâu trời sinh số hưởng phúc, anh cũng chẳng thấy có vấn đề gì, chỉ cần anh tình nguyện nuông chiều là được, nồi nào úp vung nấy, đã định trước hết rồi. Nhưng nếu thay đổi thành người khác, chưa chắc anh đã tình nguyện.
Ngọn lửa liếm dưới đây nồi, hun nóng mu bàn tay cô: “Sao anh quen nhà em thế?”
Anh đáp qua loa: “Đoán”.
Anh nhìn bàn tay có cách ngọn lửa khá gần, sợ bỏng phải cô, cho nên cầm tay cô tới, vuốt ve chơi đùa trong lòng bàn tay trái của mình.Tay phải nắm hờ bên bờ ly thủy tinh trong suốt, quay vòng từng chút.
Chờ nước sôi.
Bàn tay Quy Hiểu bị anh vân vê đến nóng đỏ, nhiệt độ giữa hai người không ngừng tăng lên, như một mồi lửa đốt lên, từng đốm lửa nhỏ ào ào bừng chảy. Ánh đèn trên đỉnh đầu bị che đi, chờ đến khi anh chạm tới môi mình, cô hít hơi nín thở, tim đập rầm rầm, người bất giác lại mềm nhũn cả đi, nhẹ nhàng tựa vào anh. Khi thân thiết lúc người đang mệt mỏi, có ảo giác như một con thú bị nhốt sát vào nhau, rất ấm, lòng cũng được nung đến chảy, còn từ từ giãn nở rộng ra… Anh hôn một lúc thì rời đi: “Phải làm xong chuyện trước đã, lát nữa có chuyện muốn nói với em”.
Cô nhẹ “ồ” một tiếng.
Lộ Viêm Thần nhìn thấy tâm tình bất mãn của cô, anh mở máy hút khói, châm thuốc. Tiếng động ồn ào ồ tai, nước cũng lăn tăn nhấp nhổm, anh không chần chừ nữa, cho hết chén dĩa đũa thìa ném vào nồi rửa sạch.
Anh giữ nồi, ngậm điếu thuốc nghiêng đầu nhìn cô, ầm ừ không rõ: “Nhanh đi qua kia, đừng để văng lên người”.
Rốt cục Quy Hiểu cũng bị đuổi đi, cô về phòng thay quần áo ngủ, ôm chăn mỏng đi ra, ngồi trên ghế sa lon mở máy tỉnh. Cả ngày ngồi xe đã mệt lắm rồi, hai mí mắt đánh nhanh, cực kì mệt, rồi không đợi được anh mà ngủ thiếp mất.
Không biết ngủ bao lâu, có người ôm cô và tấm thảm, phòng tối mịt, anh ấy tắt đèn rồi. Lộ Viêm Thần thấy chân cô lộ ra ngoài chăn, anh sờ thử, lạnh cóng: “Lên giường nhé?”
Hai tay anh bọc lấy chân cô, xoa nhẹ, lòng bàn tay rót nước nóng cả đêm, cực kì mềm mại và ấm áp, hiếm khi không còn thô ráp như ngày thường. Chân cô khá nhỏ, tay anh thì lớn, bao lại hết cũng không có vấn đề, nhưng mà gió vẫn lùa qua kẽ tay, anh đặt luôn chân cô vào lồng ngực, tiếp tục sưởi ấm. Quy Hiểu nhúc nhích thử, chạm vào dưới cơ thể anh…Bỗng dưng né tránh, cũng tỉnh được ba phần: “Cổ hơi đau…”. Vốn phần gáy cô đã không khỏe lắm, ngủ như thế một lúc giờ đầu cũng không nhấc được lên.
“Không phải anh có chuyện muốn nói với em à?”
Lộ Viêm Thần nhìn cô chăm chăm một lúc.
“Giờ anh có hai lựa chọn. Một là lấy tiền rời đi, tích lũy nhiều năm như thế, chắc chắn có thể trả hết nợ, số còn lại để tổ chức hôn lễ, mở một cửa hàng sửa chữa cũng không thành vấn đề”. Anh từ từ nói: “Còn con đường khác là đi làm, sẽ không có nhiều tiền như bên kia, em phải chờ anh hai năm mới trả xong nợ được, sau đó thì làm lễ cưới”.
Nói xong anh dừng lại một lúc rồi tiếp lời: “Công việc này rất ổn định, nhưng sẽ có nguy hiểm. Dạy người ta tháo gỡ bom mìn, cũng có thể hỗ trợ hiện trường”. Anh tìm từ khá thận trọng và ngắn gọn: “Nếu mà bắt buộc”.
Giả thiết nó là: Nếu tình huống quá khẩn cấp, nhất định phải đặt trách nhiệm
lên những người thân kinh bách chiến* như họ.
* từng trải qua muôn lần thử nghiệm.
“ Anh đi sửa xe thì quá lãng phí”. Quy Hiểu nghiêm túc nghĩ, xem phải nói thế nào.
Ngày đó khi nhìn anh ăn cơm ở căn tin bộ đội, mọi người đang uống rượu, nên cô biết ý không quấy rầy, có nghe Cao Hải nói những chuyện bình thường họ vẫn làm. Đội trưởng Lộ của họ cực kì thông minh tinh nhuệ, hải lục không tác chiến cả ba, còn tháo gỡ bom mìn được, vẽ bản đồ, vẽ lại mặt người… Máu người này rất nóng, tim cũng trung thành cùng Tổ quốc. Nếu muốn làm nguội đi dòng máu đỏ, móc đi tim anh, thì đó không c̣n là anh nữa.
“Nếu anh bảo em đi làm nghề này thì chắc chắn là không được, tư chất tâm lý em không tốt, lúc trước thi đại học còn luống cuống lắm, vào thi mà đầu óc trống trơn hết nửa tiếng đồng hồ… Nhưng nếu anh làm thì em không có ý kiến gì. Lần này không giống như lúc mình chia tay hồi còn học phổ thông, khi đó tình huống khá đặc biệt, tuổi cũng nhỏ, cứ nghĩ tới việc mấy năm, mười mấy năm không gặp anh em đã không chịu nổi. Anh đừng trách em…”.
“Anh không trách”. Chưa từng trách. Khổ cũng có, nhưng mà không hề trách.
Quy Hiểu ôm chặt anh, cảm thấy ngủ trên ghế sa lon cũng không hề tệ, Lộ Viêm Thần bưng chén trà sang đây, đút cô uống nước, là trà phố nhị,
“Mới pha trà?”
Khát nước”.
Nhưng thật ra là vì anh thấy từ lúc về cô đã mở tủ lạnh tìm nước uống, chưa uống được ngụm nước nóng nào, nên mới pha cho cô.
“Anh thích uống phổ nhị chứ gì”.
Nước ấm làm mềm cổ họng, Quy Hiểu hết sức hài lòng: “Ngày mai em phải làm
nhiều việc tốt hơn”.
Lộ Viêm Thần bật cười, thấy có uống nước vô cùng vui vẻ, hai người cũng xem như hiểu được ý tứ của nhau, không chần chừ thêm nữa. Anh giữ cằm cô chặt, hôn tới, mùi phổ nhị thơm mát tràn ngập trong cổ họng, trên môi lưỡi. Thực ra giờ anh đã hiểu rõ tại sao, mỗi lần trong đội có người nhà đến thăm, bất cứ lúc nào những người đó đẩy cửa ra, đập vào mắt là một đôi đang thân thiết trên giường.
Hơi thở của cô nóng đốt bên tai. Anh xốc chăn lên, bờ chăn chạm vào cổ cô nhồn nhột: “…Mệt mà”. Lộ Viêm Thần khẽ nở nụ cười, đưa tay sờ lên thắt lưng cô: “Không muốn à?”
Quy Hiểu nào còn tâm tư mà nghĩ xem anh khiến người ta ghét đến mức nào, tim đập điên cuồng, câu chữ cũng không còn mạch lạc: “Muốn, muốn…”
Lần nữa tỉnh lại, cô đang bọc chăn nằm ngủ trên ghế sa lon. Tối hôm qua đùa giỡn quá hăng, Lộ Thần nhất quyết không chịu cử động thêm nữa, hai người đành nằm ngủ trên ghế sa lon suốt cả đêm. Cô chống tay đứng lên, đứng dậy nhìn xung quanh, không thấy người.
Sủi cảo đã gói xong trên bàn, còn sống, đặt lên trên tờ giấy. Dấm và ớt tương cũng đã bày hết xong, Quy Hiểu nhớ nhà cô đã hết tương lâu rồi, có lẽ là anh vừa đi mua. Trên giấy có ghi khá đơn giản: “Anh đi báo danh, tối sẽ về. Lộ Thần”.
Nét chữ của Lộ Viêm Thần cô đã vô cùng quen thuộc, bây giờ nhìn lại tờ giấy này, nó lại như được viết ra từ tay người khác. Có lẽ những người từng đi lính đều sẽ được luyện chữ, rất nhiều nơi vẫn có truyền thống này, có lẽ mười mấy năm qua đã có nhiều thay đổi. Nhỏ thôi, nhưng chỗ nào cũng khác.
Nhưng hai chữ “Lộ Thần” thì vẫn còn chân thật, anh kí tên ở đó.