Cũng may cậu kịp thời ngăn lại chính mình.
Nhưng mà… nhìn dáng vẻ thì ca ca hình như cũng không quá bài xích đúng không?
Chỉ đơn thuần là nhớ lại một chút cảnh tượng tối hôm qua, hương vị tin tức tố thơm ngọt phảng phất đã nhảy vào trong đầu của Cận Ngôn.
Cậu cảm nhận được nơi nào đó trong thân thể bắt đầu không an phận, vội vàng hạ kính cửa sổ, để cho gió lạnh thổi tỉnh chính mình.
Nửa giờ sau, Cận Ngôn đến Nhàn Nguyệt Các, tuy rằng sau khi ra khỏi phòng khám liền đuổi theo ánh trăng mà chạy nhưng khi cậu đến nơi thì vẫn trễ hơn giờ hẹn 5 phút.
Sau khi vào cửa, cậu liền được nhân viên dẫn vào phòng riêng, lúc này các vị gia trưởng đang dùng canh xương hầm ấm bụng trước khi ăn cơm.
“Ngôn Ngôn, mau tới đây.” Thấy Cận Ngôn tới, mẹ của Chu Thụ vội vàng vẫy tay.
“Dì Lương, bác Chu, ba mẹ, con xin lỗi, con đã tới trễ.” Cận Ngôn đi đến ngồi vào vị trí bên cạnh Chu Thụ, vừa cởi áo khoác vừa nói, “Hôm nay sau khi tan tầm liền lâm thời mở cuộc họp, con đã quên để ý thời gian.”
“Không sao cả, như vậy khá tốt, lấy sự nghiệp làm trọng.” Ba của Chu Thụ nói, “Nghe anh của con nói, phòng khám thú y chỗ con hoạt động rất thuận lợi.”
“Dạ, rất thuận lợi, số người đặt lịch khám nhiều hơn so với trong dự tính của con, hai đàn em của con cũng tương đối có khả năng.” Cậu cười cười nói, “Vốn dĩ con cho rằng ba người chúng con thích ứng một thời gian rồi mới tìm thêm người, nhưng xem ra có lẽ phải đẩy việc này lên trước.”
“Em xem, Ngôn Ngôn mới trở về có mấy tháng đã có thể đem sự nghiệp làm tốt như vậy, đúng là ngay từ nhỏ đã phải gọi bằng cái tên ‘con nhà người ta’ a.” Mẹ của Chu Thụ nhìn Cận Ngôn mà khen ngợi, mãn nhãn đều là yêu thích nói mãi không hết.
Mẹ của Cận Ngôn nghe xong thì trêu ghẹo, “Chị à, chị đừng khen nữa, lại khen tiếp thì lỗ mũi thằng nhóc này chắc phải hếch lên tận trời đó.”
Mọi người trò chuyện câu được câu không, chỉ có ba của Cận Ngôn vẫn luôn im lặng nghe, ít khi lên tiếng.
Tính cách của Cận Ngôn tương đối giống ba, là trầm ổn phát ra từ trong xương cốt, nhưng ở trước mặt người quen thuộc thì cậu vẫn có thể thoải mái tự tại một chút, không giống như ba mình, vẫn luôn đoan đoan chính chính một chỗ, như là cố tình xây dựng hình tượng gì đó.
Như vậy xem ra, Chu Thụ của hiện tại lại giống hơn nhiều.
“Chú ơi, có thể lên món được không ạ?” Chu Thụ nghiêng mặt hơi hạ thấp đầu, hỏi ba của Cận Ngôn đang ngồi bên cạnh.
Ba của Cận Ngôn hơi hơi gật đầu, ý bảo đều nghe Chu Thụ.
Trong lúc chờ nhân viên đem thức ăn lên, Chu Thụ thanh thanh giọng, tính toán sẽ tuyên bố tin tức trước.
“Chú Cận, dì Phương, ba mẹ, con và Ngôn Ngôn dự định sẽ dọn ra ngoài ở.” Anh nói, ngón tay hơi hơi co quắp, tuy rằng biên độ nhỏ đến không thể phát hiện nhưng giây tiếp theo liền được Cận Ngôn kéo lại nhẹ nhàng nắm trong tay.
Bốn vị gia trưởng có phần kinh ngạc, đều trầm mặc một lúc lâu.
“Hai đứa muốn dọn đi đâu?” Chu Thụ không nghĩ tới, vị trưởng bối lên tiếng đầu tiên lại là ba của Cận Ngôn.
“Dạ, dọn đến chung cư của con ở trung tâm thành phố, gần với phòng khám của Ngôn Ngôn, mà con về nghỉ ngơi cũng tiện ạ.” Chu Thụ đáp lời.
Ba của Cận Ngôn nhíu mày, “Nếu không vẫn là chờ một chút, ngày mai chú liền an bài người dẫn hai đứa đi xem phòng, thích ở nơi nào thì chính mình chọn, chọn xong rồi nói với chú, chú sẽ tìm người thanh toán hợp đồng.”
Lời này nói ra, Cận Ngôn cùng Chu Thụ đều sửng sốt.
Cận Ngôn suy tư một lát mới hiểu được ý của ba mình, hiển nhiên trong số sáu người đang hiện diện ở phòng này, người đối với việc kết hôn của bọn họ xem trọng nhất chính là ba cậu.
Ba vị trưởng bối khác đều cảm thấy hai đứa nhỏ có kết hôn hay không thì cũng chẳng khác biệt bao nhiêu. Dù sao từ nhỏ liền dính ở bên nhau, sau khi giải thích hiểu lầm một cách rõ ràng thì cũng chỉ thêm một điểm thay đổi ở phần giới tính, những cái khác so với trong dự đoán trước kia của bọn họ cũng không sai biệt.
Hai người đều chưa tính toán làm hôn lễ, lăn lộn lâu như vậy cũng chỉ vì muốn có được một quyển sổ để chứng thực danh phận mà thôi.
Nhưng ba của Cận Ngôn lại vô cùng để ý, chỉ sợ là còn giữ lại tư duy theo kiểu truyền thống, cảm thấy Cận Ngôn là Enigma nên nhất định phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm gia đình, bao gồm giải quyết ăn, mặc, ở, đi lại.
Cận Ngôn suy tư, cúi đầu không tiếng động cười một cái, cảm thán ba ba nhà mình cư nhiên còn quy củ như vậy.
Nhưng thật ra ba của Cận Ngôn hoàn toàn không có loại suy nghĩ này.
Chú chỉ cho rằng, Tiểu Thụ vốn dĩ chính là ảnh đế nhà nhà đều biết, là nhân vật công chúng, làm nghề này áp lực cùng dụ hoặc đều rất lớn. Tiểu Thụ ưu tú như vậy, còn là một Alpha đỉnh cấp, vậy mà suốt năm năm trời vẫn chưa từng buông tâm với con trai nhà mình thì quả thật chính là phải mang ơn đội nghĩa, cho nên hiện tại chỗ nào có thể xem trọng thì nhất định phải xem trọng!
Chu Thụ lại khó được có kiên nhẫn, nghiêm túc nói với ba của Cận Ngôn, “Chú à, chúng con chỉ là muốn sớm một chút dọn ra ngoài, ở căn hộ của ai đều được, hơn nữa căn chung cư kia của con nếu không ở thì cũng để trống.”
Chu Thụ một hơi nói xong, thần sắc của mẹ anh liền khẽ động.
Cô đã thật lâu chưa thấy được con trai mình nghiêm túc giải thích điều gì như vậy, nhiều năm trôi qua, cô vốn cho rằng Chu Thụ sẽ vẫn luôn bảo trì dáng vẻ lãnh đạm này.
Nhưng bây giờ cư nhiên một lần nữa trông thấy bộ dáng khi còn nhỏ của Chu Thụ, một đứa nhỏ xứng chức ca ca, mỗi ngày đều vì đệ đệ mà cố gắng nói lý với người lớn, quả nhiên, đối tượng vẫn phải là Cận Ngôn thì mới được.
“Ba, phòng ở cũng không vội một hai ngày, hai chúng con muốn sớm một chút sống cùng nhau, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là trước tiên dọn ra ngoài, bằng không cứ lăn lộn mãi thì ba mẹ hai bên cũng lo lắng.” Cận Ngôn nói xong, Chu Thụ nghiêng mặt sang nhìn cậu, trong mắt hai người đều là ý cười không thể nào che giấu.
“Được rồi, mau dọn ra đi, ở nhà lại cay đôi mắt của chúng ta.” Mẹ của Cận Ngôn vừa dứt lời, mọi người đều nở nụ cười.
Ba của Cận Ngôn cũng không nói thêm cái gì, cuộc trò chuyện lại quay về những đề tài quen thuộc giống như mỗi lần hai nhà cùng ngồi dùng cơm với nhau, hai vị ba ba thảo luận về công việc kinh doanh, còn hai người mẹ thì thảo luận ngày mai đi đâu làm đẹp.
Đề tài như vậy mấy năm qua cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại, thế nhưng bọn họ chưa từng cảm thấy không thú vị.
Đồ ăn từng món từng món được bưng lên, Cận Ngôn cúi đầu lột tôm hùm, lột xong liền đặt vào mâm bên cạnh, Chu Thụ thì gắp lấy hải sâm trong chén của Cận Ngôn.
“Tiểu Thụ, con làm gì vậy, sao lại cướp của Ngôn Ngôn? Nếu muốn ăn thì gọi thêm một phần nữa là được, Ngôn Ngôn, con đừng chiều hư nó!” Mẹ của Chu Thụ nhìn thấy ‘màn trình diễn’ của hai anh em ngồi ở đối diện, vội vàng lên tiếng.
Chỉ thấy Chu Thụ thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía cô, “Mẹ à, Ngôn Ngôn bị dị ứng hải sản.”
“Hả?” Mẹ của Chu Thụ sửng sốt, trừng lớn đôi mắt, “Sao có thể như vậy? Mẹ nhớ rõ khi còn nhỏ Ngôn Ngôn thích nhất là ăn hải sản, mỗi ngày còn nháo muốn đi bờ biển bắt cua và tôm tích, lần nào cũng ăn nhiều hơn so với người khác.”
Cận Ngôn nghe xong cười cười nói, “Dì nhớ không lầm đâu ạ, khi còn nhỏ con có thể ăn, sau này mới bắt đầu bị dị ứng.”
“A nha, thực xin lỗi, Ngôn Ngôn, dì thật sự không biết.” Cô suy nghĩ một chút, nhìn về mẹ của Cận Ngôn, “Không đúng a, chị nhớ rõ mỗi lần tới nhà ăn cơm, chị gắp cho cái gì thì Ngôn Ngôn cũng chưa từng để thừa mà.”
Mẹ của Cận Ngôn lại lắc đầu, nhìn về phía hai đứa nhỏ, “Mỗi lần đều là Tiểu Thụ gắp đi hải sản trong chén của nó, chúng ta cũng không có cơ hội nhọc lòng.”
Cận Ngôn từ nhỏ liền nghe lời hiểu chuyện, ít khi đưa ra yêu cầu gì đó, càng không thích phiền toái người khác.
Cũng may có Chu Thụ vẫn luôn yên lặng nhớ kỹ thói quen cùng sở thích sở ghét của cậu, cũng vẫn luôn sắm vai một người anh trai xứng chức cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố Cận Ngôn suốt mười tám năm.
Chu Thụ vui vẻ chịu đựng mười tám năm, Cận Ngôn cũng không nghĩ cùng ai khác chia sẻ bí mật nhỏ chỉ có hai người biết này.
Thấy Chu Thụ bị mẹ của hai người trêu ghẹo đến khụ ra tiếng, Cận Ngôn vội vã chạy ra cứu tràng.
“Con chỉ là không thể ăn hải sản, đối với thủy sản nước ngọt thì không có việc gì, ngày thường ở nhà mẹ làm cá trắm cỏ hay cua đồng thì con cũng ăn không ít.”
Chu Thụ nghe xong thì nhướng mày nhìn Cận Ngôn, “Cho nên, Đóa Đóa kỳ thật có thể ăn bánh bao nhỏ nhân thịt cua…”
Hai người nhìn nhau ngây ra một lát, sau đó cùng cười ra tiếng.
Một lát sau, mẹ của Chu Thụ nhìn Cận Ngôn đang ăn cá hồi, hỏi, “Ngôn Ngôn này, từ khi nào con bắt đầu không thể ăn hải sản?”
Cận Ngôn nghĩ nghĩ, hơi hơi cong khóe môi, “Đại khái… là từ sau khi ca ca phân hóa ạ.”
Cậu nói xong thì nhìn sang bên cạnh, vừa vặn mắt đối mắt với Chu Thụ đang ngây người nhìn mình.
Cận Ngôn không nhịn được cười khẽ ra tiếng, thò lại gần bên tai Chu Thụ.
“Đại khái là bởi vì hương vị tin tức tố của anh là muối biển.” Cận Ngôn dùng giọng gió nói, “Em quá ghen ghét chúng nó.”
Tác giả có lời muốn nói: “Chúng nó”, chính là chỉ đám hải sản vạn ác trong biển!