089 lau nước mắt: “Làm sao đây mẹ nó ơi, ngay cả ba của nó mà cũng không nhận ra.”
Vừa dứt lời, 089 liền bị 061 đạp một cước ra ngoài.
061 suy nghĩ một chút, nói: “Chúng ta chắc là bạn bè?”
023 nói: “Người quen.”
089 nói: “Cha con.”
Sau đó 089 lại bị 023 cốc đầu.
Nhưng mà khôi hài chính là, 023 so với 089 thấp hơn một cái đầu, đánh người còn phải nhảy lên, có thể nói là vô cùng không có khí thế.
061 đối với bầu không khí vui vẻ này cảm thấy khá quen, nhưng vẫn còn một chuyện đang quấy nhiễu anh.
Anh nói: “Hình như tôi đã quên rất nhiều chuyện quan trọng…Hình như tôi phải đi đến một cuộc hẹn.”
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt của 023 liền khó coi: “Đừng suy nghĩ nữa. Đừng tiếp tục đi gặp cậu ấy, lần này chẳng phải anh cũng là vì…”
Lúc này 089 liền quơ quơ tay ra hiệu cho 023 đừng nói nữa.
089 nói: “Duyên phận là thứ có thể gặp không thể cầu. Hiện tại quên đi quá khứ của anh cũng có thể coi là duyên phận.”
023 lườm 089 một cái.
089 còn nói: “Duyên chưa tới thì cầu thế nào cũng vô dụng, nhưng đã có ba ba giúp con nhìn chằm chằm, nếu duyên tới, dù như thế nào thì ba cũng sẽ kéo cậu ta về bên cạnh con cho bằng được.”
061 không biết 089 đang nói cái gì, chỉ biết đó là ý tốt của cậu ấy, liền khách khí nói một tiếng cám ơn.
Cấu trúc lại dữ liệu đối với một hệ thống mà nói là một sự trừng phạt, 061 phải lật xem tư liệu, lại một lần nữa tập làm quen với quy trình nhiệm vụ, cũng như làm quen một lần nữa với các hệ thống khác.
Từ thái độ đối xử của bọn họ với mình mà nói thì 061 có thể nhìn ra lúc trước mình dường như rất khách khí và ôn hòa với mọi người, nguyện ý nghe các hệ thống khác tâm sự kể khổ bởi vậy nhân duyên cũng không tệ.
Sau khi cùng bọn họ quen thuộc trở lại, 061 biết đến càng nhiều chuyện liên quan đến mình.
Công tác cuồng, vạn năm không nghỉ ngơi, một lòng muốn hoàn thành xong 200 lần nhiệm vụ để quay về.
Yêu thích nghiên cứu các loại món ăn, rất biết nấu nướng, khi liên hoan sẽ thường làm bếp trưởng, nhưng bản thân lại không thích ăn cho lắm, ngược lại thích nhìn người khác ăn.
Không biết nói lời dí dỏm.
Khi không tiếp lời của người khác thì sẽ cười trừ.
Ăn kem ly không ăn kem ốc quế.
Rất ít biểu đạt tâm tình ra ngoài, xử sự khiêm tốn lịch sự, Hai tiếng “Mời” và “Cảm ơn” không rời miệng.
Nhìn chung thì 061 là một người tốt nhạt nhẽo.
Ngược lại không phải giống như bây giờ, sau khi đánh ngất người ta, thừa dịp mây đen gió lớn bố trí hiện trường, không chỉ không thấy tội lỗi mà còn mang theo cảm giác rất hưng phấn.
061 nghĩ, mới cùng Trì Tiểu Trì lăn lộn một nửa thế giới liền trở thành như vậy, không biết sau này sẽ còn như thế nào nữa.
Nhưng khi trở về phòng, nhìn thấy Trì Tiểu Trì ngủ ngon lành, 061 liền tĩnh tâm.
Anh của trước kia, vẫn là 061 trong lòng mọi người, nhưng có lẽ tâm tình hiện tại mới là chính mình, mới thuộc về 061 chân chính trước khi bị cấu trúc dữ liệu.
061 nhìn người đang vô tri vô giác trên giường, nghĩ nghĩ, cũng may cậu đã đến.
Này có lẽ chính là duyên phận mà 089 đã nói.
Anh không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình như thế nào, liền ngồi bên cạnh giường Trì Tiểu Trì, tìm kiếm trên mạng tựa sách có thể đọc cho Trì Tiểu Trì, mãi đến tận hừng đông mới một lần nữa tiến vào thân thể của cậu ấy.
Trì Tiểu Trì thức dậy sớm, chờ cậu tỉnh lại, 061 liền báo cáo chuyện xảy ra tối qua.
Cuối cùng, anh nói: “Dùng 8 điểm hảo cảm, không nói trước cho cậu biết, thật là ngại.”
Trì Tiểu Trì nói: “Ngại cái gì mà ngại, tự vệ giúp tôi là chuyện nên làm.”
061: “…” Nói ra lời hay nhưng mà làm sao lại cảm thấy hơi lạ.
Biết Chu Khai vẫn còn ở ngoài hiến máu cho muỗi, tâm tình của Trì Tiểu Trì rất tốt, cậu cầm một quyển sách rồi bắt đầu xem.
061 nhịn không được mà hỏi: “Không ra ngoài xem thử à?”
Trì Tiểu Trì nói: “Bây giờ còn chưa tới giờ rời giường mà Chu Khai quy định.”
061: “Vậy ngủ tiếp một lúc?”
Trì Tiểu Trì nhìn đồng hồ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “…Elson sắp rời giường.”
Quả nhiên, mười mấy phút sau, bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng kêu gào kinh hoàng.
Chu Khai trong lúc mơ màng bị Elson lay tỉnh, vừa lim dim mở mắt thì chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Ông ta mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện cửa sổ xe đang mở, gò má phải của mình đặt trên cửa sổ xe, màu đỏ sậm đan xen, đã sưng tấy.
Xe dừng trong vườn, cổ của ông ta và mu bàn tay đều bị muỗi đốt chi chit.
Ông ta giật giật thân thể, cơ bắp đau nhức đến mức khiến ông ta nhịn không được mà cất lên tiếng rên rỉ.
Dù sao cũng là thân thể đã gần năm mươi tuổi, không chịu nổi bị hành hạ như thế, ông ta gục đầu trên tay lái, uể oải cả buổi mới lê thân thể cứng ngắc xuống xe.
Elson hỏi ông ta: “Ông chủ, tại sao ngài lại ngủ ở trong xe?”
Chu Khai khó khăn dịch bước chân, nói một cách thô bạo: “Không biết!”
Elson lập tức câm như hến.
Chu Khai buồn bực mà ấn huyệt thái dương.
Ngày hôm qua ký ức của ông ta dừng lại ở chỗ lái xe vào đến biệt thự, hình như là trong lúc tắt máy xe, sau đó triệt để mất ký ức.
Thật là kỳ lạ.
Trước tiên là hoàn toàn không nhớ rõ buổi chiều có cuộc họp, vẫn cao hứng đi đánh gôn hai tiếng đồng hồ, sau đó ngủ trong xe cả đêm…
Chu Khai lảo đảo vào phòng, gọi: “Thẩm Trường Thanh, Thẩm Trường Thanh!”
Trì Tiểu Trì rất nhanh bước ra từ trong phòng ngủ.
Dù sao thân thể của Thẩm Trường Thanh cũng còn trẻ, mấy ngày trôi qua, đã có thể tự mình hoạt động.
Nhìn mặt mày của Chu Khai, Trì Tiểu Trì phải tốn rất nhiều công phu mới không bật cười.
Cậu kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Chu Khai nhìn chằm chằm Trì Tiểu Trì: “Tối hôm qua em ngủ lúc mấy giờ? Có biết anh về khi nào hay không?”
Trì Tiểu Trì hoảng sợ lắc đầu: “Em không nhớ rõ lắm…Đồng hồ bị hư, vẫn chưa sửa lại.”
061 cảm thán, Trì Tiểu Trì phản ứng thật nhanh.
Đây có thể coi là câu trả lời thỏa đáng nhất.
Hiện tại Chu Khai đang trong trạng thái nổi cơn tam bành, nôn nóng muốn đánh người, Trì Tiểu Trì cũng không nôn nóng muốn lãnh đòn, nhất định phải nghĩ cách đưa mình ra khỏi chuyện này một cách sạch sẽ.
Nếu như Trì Tiểu Trì đưa ra thời gian chính xác, Chu Khai sẽ nói, sớm vậy sao? Tao chưa về mà mày dám ngủ?
Nếu như Trì Tiểu Trì bịa đặt thời gian, Chu Khai vẫn nhớ thời điểm mình về lúc mấy giờ, tất nhiên sẽ hỏi “Không nghe thấy tiếng xe à?”
Xét thấy, đối mặt với một tên biến thái, Trì Tiểu Trì đã ứng biến một cách ổn thỏa nhất chỉ trong tích tắc.
Chu Khai quan sát Trì Tiểu Trì một lúc, phát hiện cậu ấy không giống như mới vừa thức dậy.
Ông ta hỏi: “Vừa nãy chẳng lẽ em không nghe thấy tiếng hô của Elson sao? Tại sao không đi ra?”
Trì Tiểu Trì e ngại: “Em…hiện tại vẫn chưa đến thời gian rời giường. Không có sự cho phép của anh thì em cần phải ở trong phòng.”
061 đột nhiên hiểu rõ tại sao vừa nãy Trì Tiểu Trì không chịu đi ra xem Chu Khai thế nào, cũng không chịu ngủ lại.
Hóa ra là vì điều này.
Mà Trì Tiểu Trì vừa dứt lời, 061 liền nhìn thấy tám điểm hảo cảm đêm qua mình đã sử dụng lập tức tăng trở lại, còn nhiều thêm hai điểm.
061: “…” Quả thật suy nghĩ của biến thái rất khó có thể phỏng đoán.
Nhưng Trì Tiểu Trì vẫn chưa kết thúc diễn kịch.
Cậu quay đầu nói với Elson: “Đừng thất thần nữa, dìu Mr. Chu lên ghế sô pha nghỉ ngơi đi, rồi liên hệ bác sĩ Aaron, bảo anh ta mau đến, lại gọi điện báo cho Mr. Sam, bảo rằng Mr. Chu ngã bệnh. Ngày hôm nay…”
Nói tới đây, cậu dường như ý thức được mình vừa vượt qua phép tắc, run sợ mà nhìn về phía Chu Khai.
Lần thứ hai Chu Khai bị dáng vẻ ấy của cậu lấy lòng, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều: “Hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng bệnh.”
…Điểm hảo cảm lại tăng lên 6,7 điểm.
Trì Tiểu Trì nói với 061: “Thấy chưa, không có ăn, không có mặc, tự có kẻ địch dâng lên.”
Nói xong, cậu đặc biệt thuần thục đổi một tấm thẻ tăng cường sức mạnh.
Cậu nói tiếp: “Ầy, lần sau lấy cái này, một quyền đấm cho thằng chả đến trúng gió, cộng thêm buff mất trí nhớ, như vậy lời hơn.”
Lấy thẻ xong, cảm xúc của 061 trăm mối ngổn ngang
Trì Tiểu Trì đang xem Chu Khai như cái máy ATM, đã vậy còn không mất phí bảo dưỡng.
……
P/S: Cứ mỗi lần đọc đến đoạn 061 lại tiến vào cơ thể của Trì Tiểu Trì thì đầu óc mình nó lại miên man suy nghĩ.