Nghiêm Mặc nhanh chóng nhìn bốn phía, xem xem có thứ gì có thể lợi dụng không? Có biện pháp gì có thể cắt đuôi chúng nó không?
Đúng rồi, bọn họ đang chạy hướng nào vậy?
Tây? Không đúng, hình như là Tây Bắc.
Bọn họ đã rời khỏi con sông, đang chạy sâu vào thảo nguyên.
“A Chiến, nói cho tôi biết, mấy cái con kia ăn cái gì? Chúng nó sợ cái gì? Nhược điểm ở chỗ nào?”
Nguyên Chiến căn bản không muốn trả lời, nhưng Nghiêm Mặc đánh hắn một cái, hắn liền tức giận rống to: “Mày đủ rồi đó! Chúng nó cái gì cũng ăn hết! Mẹ kiếp, mày mà còn đánh tao, là tao vứt mày cho chúng nó ăn luôn!”
Nghiêm Mặc thấy Nguyên Chiến giận thật, liền ngoan ngoãn ngậm miệng không hỏi nhiều nữa.
Không lâu sau, Thảo Đinh bắt đầu rớt lại phía sau, Điêu nhìn cô một cái, nhưng không hề dừng lại, nếu hắn dừng lại, trận hình sẽ bị phá, hắn không thể dừng.
“A!” Dương Vĩ bỗng nhiên la lên một tiếng, chân không biết bị vướng phải cái gì, ngã một cái té dập mặt, cả người lăn hai ba vòng trên đất.
Chủ nhân hắn – Băng phóng qua người hắn, Khuyết Nha cũng vòng qua hắn.
Thảo Đinh rớt ở cuối cùng vẫn còn đuổi theo, lúc chạy qua Dương Vĩ, cô cũng không dừng lại.
Dương Vĩ theo bản năng mà vươn tay túm chân Thảo Đinh.
Thảo Đinh hét lên ngã xuống.
Nghiêm Mặc vừa lúc quay đầu lại quan sát tình thế liền thấy hết.
Nguyên Chiến vào lúc này hô lớn: “Nhanh, phía trước là vùng cát lún, chỉ cần chạy đến chỗ đó, chúng ta sẽ thoát được!”
Vậy còn Thảo Đinh và Dương Vĩ thì sao?
… Bọn họ chết thì kệ tía bọn họ! Mấy người kia không ai cứu, hắn nhọc lòng làm gì?
“Dừng lại, cứu bọn họ!”
“Cái gì? Cứu ai?” Nguyên Chiến hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
“Cứu Thảo Đinh với Dương Vĩ!” Nghiêm Mặc hét lớn: “Mau! Bây giờ vẫn còn kịp! Cõng bọn họ lên chạy vẫn còn kịp!”
Nguyên Chiến không để ý đến hắn.
Nghiêm Mặc không biết sách hướng dẫn sẽ phán xét việc này ra sao, hắn thật hy vọng Nguyên Chiến có thể tát hắn một cái để hắn hôn mê đi cho rồi, như vậy hắn liền có cớ để không phải cứu người, không phải không muốn cứu mà là ‘không thể’ cứu.
“Cứu mạng ——!” Ở lằn ranh sinh tử, Thảo Đinh biết rõ không có hy vọng nhưng vẫn hô lên.
Tim Nghiêm Mặc cũng siết lại, hắn nhớ tới những lần Thảo Đinh giúp đỡ hắn. Nhưng nếu bọn họ dừng lại, có lẽ cả bọn đều sẽ mất mạng.
Mau đánh cho tôi bất tỉnh đi! Nghiêm Mặc thật muốn hô to với Nguyên Chiến như vậy, nhưng sợ sách hướng dẫn phán tội mình, hắn đành sửa thành: “Thả tôi xuống, tôi phải đi cứu Thảo Đinh!”
Nguyên Chiến vẫn không để ý đến hắn.
Dương Vĩ phía sau đã bò dậy chạy sang bên trái, nhưng hắn chạy rất khập khiễng.
Thảo Đinh cũng bò dậy, nhưng cô tự biết mình hẳn phải chết rồi, không còn sức để chạy nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cự thú lao tới gần mình.
Nghiêm Mặc nghĩ đến lần trước thấy chết không cứu bị tăng thêm cho 10 điểm cặn bã, lần này có tới hai đứa, thì chính là hai mươi điểm. Có lẽ hai mươi điểm cặn bã không tính là gì, nhưng còn có trừng phạt đó!!!!
Sách hướng dẫn đã nói, một lần tăng 10 điểm trở lên sẽ bị một lần trừng phạt nhẹ.
Nhưng chỉ là một cái trừng phạt nhẹ cộng thêm hai mươi điểm cặn bã mà thôi, đáng để hắn dùng mạng mình ra đánh cược sao? Hơn nữa nói không chừng còn sẽ bị liên lụy hại chết thêm vài người nữa.
Nếu bởi vì hắn không biết tự lượng sức mà hại chết người khác, vậy có phải cũng sẽ gia tăng điểm cặn bã hay không?
“Cứu mạng! Cứu tôi ——! A a a!” Thảo Đinh phát ra tiếng kêu tuyệt vọng cuối cùng.
Nghiêm Mặc quay đầu, nhắm mắt lại rồi mở ra, động ngón tay, kim châm kẹp giữa hai ngón chợt lóe.
Nguyên Chiến đột nhiên cảm giác có thứ gì đó đâm vào gáy và bả vai mình, sau đó hai cánh tay không hiểu sao lại buông lỏng, tiểu nô lệ vốn dĩ được hắn ôm chặt liền từ trên người hắn tuột xuống!
“Mẹ mày! Cái thằng này!” Nguyên Chiến tức đến mức chửi ầm lên, xoay phắt người lại muốn đi tóm tên thiếu niên té trên mặt đất.
Tên thiếu niên bò dậy liền chạy về phía sau, vừa chạy vừa chuyển cái ba lô sau lưng ra phía trước, mở ba lô ra.
“Thảo Đinh, đứng lên! Chạy đi!” Nghiêm Mặc lấy trong ba lô ra một miếng thịt muối, nhắm ngay cái miệng con cự thú đang táp về phía Thảo Đinh.
Thảo Đinh không biết là do nghe được tiếng hô nên cố lấy hết dũng khí, hay là do quá sợ hãi mà sinh ra bản năng tìm kiếm đường sống, cô lăn một cái, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, thoát được cái mõm đang táp về phía mình.
“Phập!” Hàm răng của Thiết Bối Long táp hụt tạo ra tiếng vang, nhưng lúc nó đang định nổi giận vì không tóm được con mồi, thì lại phát hiện trong miệng có một miếng thịt mùi vị rất hấp dẫn.
A! Vị lạ quá! Nhưng…… hình như cũng có thể ăn?
Thiết Bối Long nhai nhai, nuốt miếng thịt vào bụng.
Không đợi Thiết Bối Long ăn xong miếng thứ nhất, Nghiêm Mặc lại ném miếng thứ hai qua.
Thịt rơi xuống trước mặt con cự thú.
Thiết Bối Long ba cúi đầu, cái gì đây? Hình như là miếng thịt có mùi lạ vừa rồi?
Do dự mà ngẩng đầu nhìn mấy con quái hai chân đã chạy ra xa, rồi lại cúi đầu nhìn nhìn miếng thịt trên mặt đất.
Rốt cuộc nên ăn cái nào đây?
Ừm ừm, không nên lãng phí, ăn cái này trước, rồi lại đuổi theo mấy con quái hai chân đó cũng được.
Con cự thú vừa há mồm cắn miếng thịt, thì lại có một miếng được quăng sang.
Thiết Bối Long ba hoang mang, ai vậy, rãnh quá hay sao mà ném thịt lung tung vậy?
Ầy, kệ nó, cứ ăn đi.
Lúc Thiết Bối Long ba đứng lại bắt đầu hưởng thụ mấy miếng thịt có mùi vị kỳ lạ không cần đi săn cũng có, Thiết Bối Long mẹ đã dẫn theo con mình đuổi tới.
“Phịch phịch.” Lại thêm mấy miếng thịt nữa rơi xuống.
Vào lúc Nghiêm Mặc lấy ra miếng thịt thứ hai, Nguyên Chiến nhạy bén phát hiện tình thế đã chuyển biến, liền nhanh chóng thay đổi kế hoạch ban đầu, vừa chạy về phía Nghiêm Mặc vừa hô to: “Băng, cõng Dương Vĩ! Điêu, cõng Thảo Đinh!”
Liệp chạy phía trước đã dừng lại, lúc anh nhìn thấy Nguyên Chiến chạy ngược trở về, anh liền cùng Mãnh mang theo cây giáo cũng quành ngược lại, lúc nghe thấy Nguyên Chiến la lên, anh liền không chút do dự hạ lệnh: “Băng, Điêu, làm theo!”
Băng có lẽ sẽ không nghe lời Nguyên Chiến, nhưng hắn sẽ không chống lại mệnh lệnh của Liệp.
Băng và Điêu quay trở lại cứu nô lệ của mình.
Nghiêm Mặc lại ném mạnh một thịt khối, thịt trong ba lô đã nhanh chóng vơi đi.
Sự tình sao lại phát triển thành như vậy?!
Nghiêm Mặc khóc không ra nước mắt, cưỡi lên lưng cọp rồi thì khó mà leo xuống.
Rõ ràng hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Thảo Đinh, cho rằng cô đã xong đời rồi, hắn mới tuột xuống người Nguyên Chiến, bởi vì hắn cho rằng, nếu lúc này hắn dừng lại ‘cứu’ Thảo Đinh, cũng không còn kịp nữa, nhưng hắn có thể giả bộ mình muốn cứu cô nhưng bất lực, cũng có thể cam đoan bản thân vẫn an toàn.
Bởi vì Thiết Bối Long gặm được Thảo Đinh thì có tám phần sẽ buông tha cho hắn bởi vì trong miệng đã có đồ ăn. Cho dù Thiết Bối Long có để ý tới hắn thì tốc độ của Nguyên Chiến cũng sẽ nhanh hơn con cự thú này.
Hắn đã tính kỹ rồi, khi muối vẫn chưa tìm được, thì chỉ cần còn chút cơ may, đám người Nguyên Chiến tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết.
Hắn tuột xuống, Nguyên Chiến chắc chắn sẽ quay đầu lại kéo hắn chạy tiếp, đến lúc đó hắn chỉ cần giả bộ giãy giụa vài cái, chắc chắn có thể làm Nguyên Chiến tức điên mà đập cho hắn bất tỉnh rồi khiêng đi.
Nhưng mà! Vì sao Thảo Đinh còn có thể thoát khỏi miệng khủng long? Vì sao miếng thịt muối hắn chỉ dùng để diễn trò lại vừa khéo đáp ngay trong mõm con Thiết Bối Long kia?
Điều không thể tưởng tượng nhất là, con cự thú đó lại không cảm thấy thức ăn của nhân loại khó ăn, nó còn dừng bước bắt đầu nhấm nháp mùi vị miếng thịt muối!
Vì thế, hắn không thể không ném thêm miếng thịt thứ hai, đã lỡ diễn rồi thì phải diễn cho trót.
Khi đó, hắn nghĩ, nếu Thiết Bối Long tức giận, người thứ nhất bị nó ăn chắc chắn sẽ là Thảo Đinh đang kiệt sức và cũng ở gần nó nhất, chờ khi nó tóm được Thảo Đinh, Nguyên Chiến sẽ có đủ thời gian để đến đây cứu vớt hắn.
Nhưng mà! Nguyên Chiến lại còn kêu Băng và Điêu đi cứu nô lệ của mình, hơn nữa lúc Nguyên Chiến đuổi trở về bên cạnh hắn lại không khiêng hắn lên bỏ chạy, mà cứ đứng đó cảnh giới, chờ Băng và Điêu chạy về.
Mà hắn cũng không thể không ném từng miếng từng miếng thịt muối ra để tranh thủ thời gian.
Mẹ mày, có thấy con đằng sau cũng đuổi tới kịp rời không? Còn không mau cõng ông mày chạy đi, mày còn tính chờ tới khi nào? Con quái vật khổng lồ đó, đừng nói một bao thịt, cả một xe tải thịt thì ba con chúng nó cũng có thể xơi trong vòng một nốt nhạc!
Mau lên, mau cõng tôi chạy đi mà!
Thịt muối đã ném rồi, tay Nghiêm Mặc thò vào ba lô liền phát hiện ba lô trống không.
Hết rồi? Gần ba mươi miếng thịt cứ như vậy bị hắn ném sạch?
Nghiêm Mặc đờ ra nhìn về phía trước. Hắn cũng thật may mắn không phải sao? Ngày đầu tiên ra khỏi cửa liền gặp phải Thiết Bối Long ít khi thấy, lần đầu tiên ‘cứu người’ còn cứu thật thuận lợi, có thể thấy ông trời đã dành bao nhiêu ưu đãi cho hắn, ha hả!
Ăn xong miếng thịt cuối cùng, cả nhà ba con Thiết Bối Long chờ được đút đồ ăn đồng thời ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc.
Còn không? Tiếp nữa đi.
“Uông ——!” Tiếng kêu giống bò mà lanh lảnh hơn nhiều vang lên.
Nhãi con Thiết Bối Long không vui, nó rống to: “Uông uông uônggg ——!” Ít vậy thôi à? Tao mới ăn có một chút, con quái hai chân kia, còn không mau đút bổn đại gia ăn! Không cho đúng không? Không cho thì tao ăn mày luôn!
Nhãi con Thiết Bối Long cầm đầu xông lên, không thèm để ý bốn người Băng Điêu cách chúng nó gần nhất, mà lại vọt về phía Nghiêm Mặc, cha mẹ nó cũng theo sát phía sau.
“Ầm ầm! Ầm ầm!”
Nghiêm Mặc cạn lời hai giây, sau đó rống lên: “Điêu đại nhân, mau!” Rống xong, xoay người vắt chân lên cổ bỏ chạy! Dựa vào người khác không đáng tin, dựa vào chính mình vẫn hơn!
Điêu và Băng cõng nô lệ nhà mình đuổi theo, Nguyên Chiến chạy qua cầm lấy ba lô của bọn họ quăng về phía ba con cự thú.
“Chạy!” Nguyên Chiến ném ba lô xong, nhanh chóng đuổi kịp Nghiêm Mặc, tóm lấy hắn vác lên vai, dùng tốc độ nhanh nhất từ lúc cha sanh mẹ đẻ ra chạy thục mạng về phía vùng cát lún!