Bất kể là sơn chủ Trấn Hải sơn Đỗ Trường Hành, hay là sơn chủ Thiếu Thái sơn Dương Khánh đều thuộc quyền phủ chủ Nam Tuyên phủ Lư Ngọc.
Tu vi Dương Khánh vừa đột phá đến Thanh Liên ngũ phẩm, phủ chủ Lư Ngọc liền cảm thấy uy hiếp, vì vậy hạ pháp chỉ điều Dương Khánh đến bên cạnh mình nhận nhiệm vụ, ý đồ không ngoài làm cho Dương Khánh mất đi quyền lực, tách rời y và binh mã dưới quyền.
Các lộ sơn chủ Nam Tuyên phủ đều đang mỏi mắt ngóng trông, chờ xem Dương Khánh có tuân theo mệnh lệnh hay không. Nếu chịu tuân theo vậy chứng minh Dương Khánh không có dã tâm, mọi người cũng có thể thở phào.
Lý Tín chắp tay ôm quyền, cao giọng nói:
– Động chủ, pháp chỉ phủ chủ vừa đến Thiếu Thái sơn, Dương Khánh đùng đùng nổi giận, nói phủ chủ Lư Ngọc hiếp người quá đáng, không thể nào nhịn được, giết chết sứ giả truyền chỉ trước mặt mọi người. Sau đó lập tức tập kết nhân mã mười động bản bộ phát động công kích vào lãnh thổ Trấn Hải sơn chúng ta, Vạn Linh động và Tín Dương động đã bị công phá, binh mã Dương Khánh đang cấp tốc tiến về phía Phù Quang động ta!
Viên Chính Côn hít sâu một hơi khí lạnh, giật mình nói:
– Dương Khánh điên rồi sao? Y bất quá chỉ có binh mã một sơn, cũng dám đối kháng với binh mã chín sơn của phủ chủ ư?
Tôn Kiều Kiều chắp tay ôm quyền nói:
– Dương Khánh đã được Lam Ngọc môn ủng hộ, Lam Ngọc môn phái ra một nhóm môn hạ đệ tử theo Dương Khánh xuất binh. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tình cờ, hiển nhiên Dương Khánh đã sớm cấu kết với Lam Ngọc môn, mưu đồ đã lâu!
Lý Tín khẩn khoản nói:
– Động chủ, Phù Quang động không thủ được nữa, chúng ta rút lui đi!
– Khốn kiếp!
Viên Chính Côn thốt nhiên giận dữ nói:
– Sơn chủ đối xử ta không tệ, cực kỳ tín nhiệm mới để cho ta trấn thủ Phù Quang động, ta há có thể không đánh mà chạy! Tên nào dưới quyền Dương Khánh làm tiên phong, chờ ta chỉnh đốn trên dưới Phù Quang động, phải bẻ gãy nhuệ khí của cẩu tặc Dương Khánh kia!
Tôn Kiều Kiều đáp:
– Động chủ Bách Hoa động Tần Vi Vi làm tiên phong.
Viên Chính Côn cười lạnh một trận nói:
– Cô nương Tần Vi Vi kia cũng dám tấn công Phù Quang động ta, xem ta thu thập ả thế nào!
Tôn Kiều Kiều lập tức bổ sung một câu:
– Dương Khánh tự mình dẫn nhân mã bản bộ đang ở phía sau Tần Vi Vi, hai ta dò được tin tức liền hỏa tốc chạy về, xin động chủ sớm đưa ra quyết định.
A… Sắc mặt Viên Chính Côn cứng đờ, á khẩu không trả lời được.
Y không sợ Tần Vi Vi, nhưng nếu như vừa giao thủ với Tần Vi Vi, sau đó Dương Khánh chạy tới, vậy thì lớn chuyện. Khoan nói Dương Khánh có nhiều thủ hạ như vậy, chỉ dựa vào tu vi Thanh Liên ngũ phẩm của Dương Khánh, làm sao y có thể chống nổi?!
Lý Tín khẩn cầu lần nữa:
– Động chủ, bằng vào lực lượng của chúng ta không ngăn được Dương Khánh, giữ được rừng xanh không lo gì không có củi đốt, hiện nay quan trọng nhất là chúng ta phải chạy nhanh tới bên người sơn chủ một chút, bảo tồn thực lực vì sơn chủ, đợi phủ chủ điều tập nhân mã phản công, chúng ta hãy đánh trở lại cũng không muộn!
Viên Chính Côn do dự, thật vất vả trở thành động chủ Phù Quang động, mới hưởng thụ một năm hương hỏa nguyện lực của mười vạn tín đồ Phù Quang thành, thịt lên đến miệng lại phải nhả ra thật sự là không cam lòng.
Tôn Kiều Kiều cao giọng nhắc nhở:
– Động chủ, Tần Vi Vi đang dẫn dắt người hỏa tốc chạy tới, nhiều nhất một canh giờ nữa sẽ chạy tới, Nếu chúng ta còn không rút lui, một khi bị Tần Vi Vi quấn lấy, muốn đi cũng không kịp nữa!
– Làm sao ta lại không biết…
Viên Chính Côn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
– Sơn chủ đối đãi ta không tệ, nếu như ta không đánh mà chạy, đừng nói sơn chủ sẽ không tha cho ta, cho dù là sơn chủ niệm tình cũ, nhưng phủ chủ đang cơn nóng giận, e rằng cũng sẽ bắt ta giết một răn trăm.