Vừa vào miệng là hương thơm tươi ngon.
Không biết là do quá nóng hay chỉ là ảo giác, Văn Thanh Từ dường như nhìn thấy Tạ Bất Phùng khẽ khịt mũi.
Rõ ràng đây chỉ là một bát mì trường thọ đơn giản, nhưng thiếu niên ngồi trước mặt nó, lại lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác tội nghiệp giống như… Một chú chó nhỏ cuối cùng đã được nhặt về nhà.
…… Chờ đã, chờ đã!
Văn Thanh Từ ngay lập tức loại bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu ra ngoài.
Trước mắt chính là đại boss tương lai của quyển sách này, mình đang suy nghĩ lung tung cái gì đó!
– —————————–
Triều đại này dựa theo hệ thống cũ của triều đại trước, dựa theo quy định, qua mười bảy tuổi Tạ Bất Phùng hẳn là phải xuất cung lập phủ.
Cùng lúc đó, hắn còn phải lưu chuyển thực tập ở cơ sở của ba tỉnh sáu bộ, làm quen với chuyện triều đình.
Nhưng Hoàng đế lại chậm chạp không đề cập đến việc này, giống như là không có ý định kế thừa chế độ cũ vậy.
Trên triều đình, quan viên không ai dám nói rõ, nhưng đều âm thầm suy đoán nguyên nhân.
Cuối cùng mọi người cho rằng là do Tạ Bất Phùng lớn lên ở Hoàng Lăng, những thứ hắn biết và học tập được hoàn toàn không đủ để chống đỡ để cho hắn đi tới lục bộ làm việc, hành động này của Hoàng đế vô cùng bình thường.
Nhưng qua không bao lâu, nhị hoàng tử cũng đến mười bảy, hoàng đế bên kia vẫn không hề có động tĩnh.
Trên triều đình bắt đầu khỏi động dòng nước ngầm, bách quan hao hết tâm cơ suy đoán ý đồ của Hoàng đế, nửa ngày cũng chẳng đoán được.
Chỉ có Tạ Bất Phùng biết —— Hoàng đế đang sợ hãi. Tiếng lòng bên tai nói cho thiếu niên biết, Tạ Chiêu Lâm cẩn thận tính toán một phen: Mình năm nay còn chưa có năm mươi, qua 20 năm nữa, đợi đến khi mình hơn sáu mươi tuổi, các hoàng tử đã gần bốn mươi tuổi.
Khi đó, bọn họ còn cam tâm chỉ làm hoàng tử sao?
Tạ Chiêu Lâm càng sợ hãi, lão lại càng không muốn để cho những hoàng tử này lông cánh đầy đủ quá sớm.
Bởi vậy Tạ Bất Phùng vốn lên rời cung, cứ như vậy tạm thời lưu lại trong cung Thái Thù.
*
Tiền điện cung Huệ Tâm.
Đảo mắt tiểu công chúa đã chào đời được gần một tháng, so với vẻ ngoài gầy gò đáng thương khi mới sinh ra thì bây giờ trắng trẻo, mập mạp dễ thương hơn rất nhiều.
Thời gian nghỉ ốm của Văn Thanh Từ vẫn chưa kết thúc, ngày đó hắn dùng độc cho Lan phi, tuy rằng hiện tại độc đã được giải nhưng Văn Thanh Từ vẫn có hơi lo lắng, cách vài ngày y lại đi bắt mạch cho Lan phi xem nàng gần đây có dị thường gì hay không.
Sau vài lần bắt mạch, sức khoẻ Lan phi cũng không có gì đáng ngại, Văn Thanh Từ cũng từ từ yên lòng.
Nói mới nhớ lúc trước bắt mặc đúng giờ cho Lan phi, nàng hay thích nói chuyện với Văn Thanh Từ.
Giờ còn nhiều hơn nữa.
“…… Qua mấy tháng nữa bệ hạ muốn nam tuần, lần này đi đường thủy, toàn bộ hành trình cơ hồ đều ở trên kênh đào, “Lan phi vừa nhẹ nhàng vỗ đứa bé trong lòng, dỗ bé ngủ, vừa nhẹ giọng nói, “Ta đoán đến lúc đó bệ hạ nhất định sẽ bảo Văn tiên sinh và chư vị thái y đi cùng.”
Tình trạng sức khoẻ của nàng khôi phục khá tốt, khi nói chuyện trung khí* cũng khôi phục hơn phân nửa.
(Trung khí: Thông thường đề cập đến các chức năng sinh lý của lá lách, dạ dày và các phủ tạng khác như tiêu hóa và vận chuyển thức ăn.)
Hôm nay Lan phi mặc một bộ cung trang màu đỏ nhạt, đặc biệt tôn lên khí sắc của nàng.
Lúc này thái y thự có hai thái y lệnh, Vũ Quan Lâm tuổi tác đã cao, sợ là không thể rời khỏi Ung Đô đi theo nam tuần.
Cho nên công việc “đi công tác” này, chỉ rơi vào trên người Văn Thanh Từ.
Chẳng qua chuyện này tạm thời còn chưa có thông báo chính thức với bên ngoài. Văn Thanh Từ cũng không hiểu Lan phi luôn luôn cẩn thận sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?
Y dừng lại một lúc, chỉ có thể mỉm cười gật đầu: “Có lẽ như vậy.”
Lúc này việc bắt mạch đã chấm dứt, Văn Thanh Từ cũng đã thu dọn hơn phân nửa hòm thuốc.
“…… Kênh đào Đại Vận Hà. ” Tay Lan phi đang đứa nhỏ bỗng nhiên ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên phức tạp.
Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi lúc này mới phản ứng lại.
Có lẽ Lan phi là bởi vì con kênh đào này mà nhớ tới cha anh mình.
Chẳng trách biểu hiện vừa rồi của nàng hơi dị thường.
Sau khi khẽ thở một hơi dài, Lan phi dường như cũng nhận ra lời mình vừa nói, có chút không ổn.
Nàng rũ mắt nhìn tiểu công chúa trong lòng một cái, lần thứ hai nhìn sang Văn Thanh Từ.
Lúc này Lan phi rốt cục cũng khôi phục dáng vẻ như trước, nàng hàn huyên với Văn Thanh Từ: “Nếu như bổn cung nhớ không lầm, nhà Văn tiên sinh ở Tùng Tu Phủ, cũng ở phụ cận đó. ”
“Đúng vậy, ” Văn Thanh Từ gật đầu nói, “Đúng là ở đó.”
“Vậy nếu rảnh rỗi, Văn tiên sinh cũng có thể trở về xem một chút.” Lan phi cười nói.
Nói chuyện hai câu, Văn Thanh Từ đã dọn xong hòm thuốc.
Y đang muốn đi, lại bị Lan phi ngăn lại.
“Văn thái y xin lưu bước” Lan phi giao tiểu công chúa trong lòng vào trong tay vú nuôi, nói với Văn Thanh Từ, “Bổn cung vừa hay có chút trà Minh Tiền mới, uống hai chén rồi đi thôi. ”
“Đúng vậy, Văn thái y, hôm nay sắc trời rất tốt, không bằng nhân cơ hội này nghỉ ngơi đi.” Cung nữ đứng ở bên cạnh Minh Liễu cũng giữ lại nói.
Nói xong, Lan phi lại nhìn tiểu công chúa một cái thuận miệng: “Mấy ngày nay Phu Doãn lại tăng cân. ”
Hoàng đế dường như rất thích công chúa nhỏ này. Chẳng những phong thưởng rất nhiều cho Lan phi, thậm chí vừa mới sinh ra đã ban cho bé cái tên “Tạ Phu Doãn.”
Cái tên này được lấy từ thành ngữ “Phu Doãn Minh Đạt”, vốn dùng để hình dung những viên ngọc đẹp.
…… Lần đầu tiên nghe được cái tên này, Văn Thanh Từ bỗng nhiên nghĩ đến, nhị hoàng tử tên là “Quan Chỉ”, Tam hoàng tử tên là “Dẫn Thương.”
(1)Thái vi quan chỉ (Xem thế đủ rồi): Ý chỉ vừa nhìn đã thấy đẹp, không cần nhìn cái khác mữa.
(2)Dẫn Thương Khắc Vũ: Dẫn: kéo dài, trì hoãn; Khắc: vội vàng, háo hức; Thương: Điều phối thương mại; Vũ: Vũ điệu, đều là hai cái tên trong nhạc luật cổ đại. Đề cập đến nhịp điệu âm thanh, có thành tích chơi nhạc rất cao.
Những cái tên này dường như đến từ thành ngữ, cứ thế suy luận theo cách này… Chẳng lẽ cái tên Tạ Bất Phùng bắt nguồn từ “Sinh bất phùng thì (Sinh không gặp thời)”?
Nghĩ tới đây, trong lòng Văn Thanh Từ không khỏi sinh ra vài phần không cam lòng hay hắn.
Chỉ mong mình nghĩ lầm rồi.
Y còn chưa kịp nghĩ cách từ chối, tiểu thái giám ở bên đã cười cười, cầm lấy hộp thuốc mà Văn Thanh Từ vừa thu dọn, đặt sang một bên.
Thấy Lan phi cố gắng giữ lại như vậy, Văn Thanh Từ cũng không tiện cự tuyệt nữa.
“Thần làm phiền rồi.” Văn Thanh Từ ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ, đồng thời cười nói với Tạ Bất Phùng ở bên kia, “Điện hạ chờ thần một chút. ”
“Được.” Tạ Bất Phùng vừa mới theo Văn Thanh Từ đứng dậy cũng một lần nữa ngồi trở về.
Theo lý mà nói, vết thương của Tạ Bất Phùng đã sớm lành, hẳn là hắn nên trở về cung Ngọc Quang của mình mới đúng.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, thiếu niên vẫn không đề cập đến chuyện này.
Văn Thanh Từ vừa nghĩ đến chuyện sau khi Tạ Bất Phùng chuyển về, mình sẽ phải tốn thêm thời gian đưa cơm nên thôi cứ đi theo y đi.
Trong khoảng thời gian này, Văn Thanh Từ cũng đã tìm hiểu rõ ràng, Tạ Bất Phùng ở trong cung đích xác là một người tàng hình từ đầu tới cuối.
Không ai quan tâm hắn sống ở đâu, cũng không ai quan tâm hắn đi đâu.
Sau khi ý thức được chuyện này, mỗi một lần Văn Thanh Từ đến chỗ Lan phi đều sẽ lớn mật mang theo cả Tạ Bất Phùng.
Cung nữ của cung Huệ Tâm bưng trà mới lên, hương trà thoang thoảng tràn ngập cung điện khiến lòng người thanh thản.
Văn Thanh từ bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tới kinh động chiếc chuông treo bên mái hiên. Nghe thấy tiếng động khe khẽ, công chúa nhỏ đang được bảo mẫu ôm trong lòng bỗng lảm nhảm gì đó.
Lan phi và Minh Liễu cùng vây quanh, tiếp theo cẩn thận ôm vào lòng trêu chọc.
Bầu không khí trong cung Huệ Tâm nhất thời trở nên vô cùng vui vẻ.
Văn Thanh Từ không kìm được vụng trộm nhìn Tạ Bất Phùng, thiếu niên đang uống trà, mặt không chút biểu cảm, như là thờ ơ với tất cả mọi thứ ở đây.
Tạ Bất Phùng ba tuổi đã bị đưa ra khỏi hoàng cung, khi đó hắn thật sự quá nhỏ.
Bởi vậy bất kể là đối với mẹ ruột của mình Lan phi, hay là thái hậu năm đó nuôi hắn ba năm cũng không có lưu lại một chút ấn tượng và tình cảm nào.
Tạ Bất Phùng trong nguyên tác, đến cuối cùng cũng chỉ có tôn kính đối với Lan phi mà thôi.
“Phù Minh Đường” nói Lan phi trở thành Thái hậu rồi kết thúc, tất cả những chuyện phát sinh phía sau, chỉ dùng mấy câu ngắn ngủi tổng kết.
Trong đó hình dung tạ bất phùng một câu kia chính là —— quả nhân cô đơn.
Lúc đọc sách, Văn Thanh Từ không có bất kỳ cảm giác đặc thù nào với những lời này, nhưng sau khi quen biết Tạ Bất Phùng, y lại không cách nào bỏ qua.
…… Văn Thanh Từ không muốn thiếu niên trước mắt tiếp tục cô đơn nữa, sau khi mình chết bỏ chạy, người trong cung có thể bồi hắn, hẳn là cũng chỉ có Lan phi và tiểu công chúa thôi nhỉ?
Nghĩ tới đây, Văn Thanh Từ đặt chén trà trong tay xuống, theo bản năng nhìn về phía Lan phi và đứa bé trong lòng nàng.
Không biết từ lúc nào, Tạ Phu Doãn nho nhỏ lại khóc nháo. Lan phi dỗ dành cả nửa ngày bé cũng không an tĩnh lại.
Tầm mắt của hai người vừa vặn gặp nhau giữa không trung,
Lan phi đột nhiên cười với Văn Thanh Từ nghĩ đến cái gì nói: “Văn tiên sinh chính là ân nhân cứu mạng của Tiểu Phu Doãn chúng ta, không bằng ngài thử ôm nó, nói không chừng nó sẽ không khóc nữa.”
Vừa dứt lời, còn không đợi Văn Thanh Từ chối, Lan phi đã kêu vú nuôi ôm Tạ Phu Doãn nho nhỏ qua.
Lan phi từ trước đến nay luôn là một người phân biệt rạch ròi, tuy rằng nàng vẫn không hiểu vì sao Văn Thanh Từ lại tiến vào cung Thái Thù, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, nàng đã triệt để đối đãi vị thái y trước mắt như ân nhân cứu mạng của mình cùng con gái.
Vú nuôi hai bước đã tới, vừa nói vừa đặt tiểu công chúa vào trong lòng Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ:!!
Chờ đã, ta chưa từng bế trẻ con!!!
Một cục nho nhỏ này lại làm cho Văn Thanh từ có chút sợ hãi.
Bề ngoài y giả vờ trấn định, nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn qua Tạ Bất Phùng.
Mọi người bỗng nhiên nghe thấy Văn Thanh Từ khẽ cười, cũng có hơi tiếc nuối nói: “Cánh tay thần có hơi yếu, chỉ sợ không dám ôm công chúa. ”
“…… Ôi, ôi!” Minh Liễu nhỏ giọng kinh hô, nàng mới nhớ tới, cánh tay Văn Thanh Từ bị băng bó rất lâu để cầm máu, sau đó xuất hiện triệu chứng suy nhược.
Sắc mặt Lan phi cũng theo đó biến đổi.
…… Không biết lời nói vừa rồi của mình có phải chọc đến chỗ đau của Văn Thanh Từ hay không?
Nhưng mà ngay khi mọi người căng thẳng, Văn Thanh Từ lại nhìn Tạ Bất Phùng đang ngồi bên cạnh như không có chuyện gì xảy ra: “Không bằng điện hạ đến thử xem, ngài là ca ca ruột của Công chúa, nói không chừng ngài ôm bé rồi, bé sẽ không khóc nữa.”
Giọng điệu Văn Thanh Từ vẫn luôn dịu dàng, còn mang theo sức mạnh trấn an lòng người, khiến người ta bình tĩnh.
Y nói xong, trong lúc hoảng hốt vú nuôi lại quên mất tin đồn về Tạ Bất Phùng, chỉ cảm thấy đối phương là một ca ca bình thường.
Bà không khỏi khom lưng, cẩn thận đặt tiểu công chúa đến bên tay Tạ Bất Phùng.
“Điện hạ, ôm bé đi.” Văn Thanh Từ nhẹ giọng nói.
Ma xui quỷ khiến, Tạ Bất Phùng từ từ ôm Tạ Phu Doãn vào trong lòng.
Đứa bé mới sinh không lâu, cả người mềm nhũn, giống như không có xương, thiếu niên nín thở, cánh tay giống như bị đông cứng ở nơi này.
Hắn sợ mình không để ý sẽ làm đau đứa bé trong lòng.
Tạ Bất Phùng đúng là cẩn thận, nhưng dù sao thì cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng ôm trẻ nhỏ, động tác rất không quen thuộc, nhìn có vẻ hơi nguy hiểm.
Thấy tình hình này, Văn Thanh Từ ngồi bên cạnh hắn cũng tiến lại gần.
Y nhìn thoáng qua Tạ Phu Doãn, cười nói: “Ánh mắt tiểu công chúa rất đẹp, cũng là màu hổ phách giống như điện hạ. ”
…… Giống như ta ư?
Tạ Bất Phùng luôn luôn chán ghét trẻ con, nhưng sau khi nghe Văn Thanh Từ nói, lại đột nhiên cảm thấy đứa trẻ trong lòng thuận mắt hơn nhiều.
Động tác và ánh mắt hiếm có trở nên dịu dàng hơn một chút.
Người ngồi trước bàn nhò không nhìn thấy, Lan phi cách đó không xa bỗng nhiên đỏ hốc mắt.
Từ khi Tạ Bất Phùng có ký ức, bên cạnh hắn cũng chỉ có một đám thị vệ phụ trách trông coi hắn, không có người thân hay bạn bè nào, lớn lên trong môi trường này, phương diện tình cảm vốn không giống người thường.
Nhưng Lan phi vĩnh viễn cũng không quên được mười tháng mang thai, một lần sinh nở. Sao nàng lại không có tình cảm với Tạ Bất Phùng cơ chứ? Chỉ là nàng vẫn không có bất kỳ cơ hội nào biểu lộ ra mà thôi.
Cảnh tượng trước mắt này… Trong lúc hoảng hốt lại làm cho Lan phi sinh ra cảm giác bản thân chỉ là một mẫu thân bình thường, mà Tạ Bất Phùng chưa bao giờ là một con quái vật.
Qua một lúc lâu Tạ Phu Doãn được ca ca ôm vào trong lòng còn lớn tiếng khóc nháo.
Thấy tình huống này, Văn Thanh Từ thân là thầy thuốc cũng không tự chủ được tiến lại gần, nhẹ nhàng chạm vào trán tiểu công chúa.
May mà không phải sốt.
Trong phút chốc, nhiệt độ quen thuộc và hương đắng lập tức ập đến.
Văn Thanh Từ quan tâm sức khỏe của tiểu công chúa, Tạ Phu Doãn nho nhỏ bỗng nhiên không khóc nữa, lúc này đang chớp chớp mắt nhìn mình.
Y cũng không có phát hiện, vành tai thiếu niên chuyển sang đỏ hoàn toàn vì động tác tới gần của y.