Diệp Bằng nghe xong sắc mặt tái xanh lại anh liền đi tới trước mặt cô giang hai tay ra không cho cô đi.
–” Phải…xem như lúc đó tôi sai,nhưng hôm nay lời tôi nói ra,côphải tin tôi”
Lam Lam lắc đầu, lấy tay mình gạt tay anh ra và nhìn thẳng mắt anh phun ra ba chữ
–” Tôi không tin” Rồi cô lại đi tiếp.
Diệp Bằng lúc này cảm thấy trong lòng mình như bị sỉ nhục, bức bối đến khó chịu.
Lam Lam vừa đi một lát thì không biết từ đâu chui ra một con chó nhỏ rất đáng yêu nó đang vẫy đuôi trước mặt cô.
Lam Lam là một người rất yêu thích động vật,cô vừa thấy nó thì trên môi cô nở một nụ cười rất tươi,cô liền ngồi xuống vuốt ve nó.
–” Mày đáng yêu quá,mày ở đây sao? “
Diệp Bằng đứng đờ ra đó.Nhưng khi anh nghe tiếng kêu của con chó nhà mình thì anh liền quay đầu lại từ từ đi tới.
–” Nó là con chó của tôi”
Bé chó này anh được người ta tặng anh,lúc đầu anh cũng không định nuôi nhưng bà nội nhất quyết đòi nuôi.Nên anh cũng phải chiều theo.
–” Nó tên là gì vậy”Cô ngước lên nhìn anh hỏi.
–”Mèo”
—“ Hả…..Chó mà tên mèo sao?”Cô mắc cười khi nghe cái độc lạ như thế này.Từ trước đến giờ cô mới được nghe
Diệp Bằng khẽ chau mày
—“Không được sao……Trả con chó cho tôi”
Nói rồi anh đi tới đưa tay bắt con chó ra khỏi người cô.
Diệp Bằng thấy con chó cứ áp vào người của cô khiến anh cảm thấy hơi khó chịu,anh ôm nó để xuống đất và không cho nó lại gần cô.
–” Anh làm gì vậy,tôi muốn chơi với nó” Cô bất mãn nhìn anh nói.
Diệp Bằng bực bội trước thái độ của cô liền nắm lấy tay cô kéo vào nhà,không cho cô nói thêm bất cứ lời nào,anh kéo cô vào nhà nhưng không hề để ý có rất nhiều ánh mặt đang ngồi ở phòng khách đang nhìn hai người đến ngỡ ngàng,anh trực tiếp kéo thẳng cô vào phòng của anh.
Mọi người đang ngồi ở phòng khách ăn trái cây thì lại chứng kiến cảnh này khiến ai ai cũng phải tò mò nhìn về hai người.
–” Anh đang làm gì vậy”Cô vừa bị kéo vào phòng đã chấp vấn anh.
Diệp Bằng trong lòng đang có một ngọn lửa bốc cháy,anh phát điên vì cô,cô lại không quan tâm gì anh mà lại quan tâm tới một con chó.
Anh quay người khoá trái cửa phòng không cho cô ra ngoài,anh quay lại nhìn cô và đi từ từ lại cô với khuôn mặt đầy sát khí.
Lam Lam cảm nhận được ra điều gì với anh,cô từ từ lui về sau vài bước,nhưng cô không ngờ phía sau là chiếc giường của anh nằm
Vừa lui tới cạnh giường,cô bất ngờ đụng phải chân giường khiến toàn thân của cô liền ngã về sau
Diệp Bằng chạy tới định đỡ cô nhưng không ngờ cả hai đều té lăng lên giường,thậm chí anh còn đè lên thân thể cô.
Khi anh định ngồi dậy thì thấy cô vẫn cứ sợ và luôn luôn nhắm mắt,anh nhìn cô như vậy cảm thấy nhiều lúc cô gái này cũng có những nét mặt đáng yêu đó chứ
Nhìn một hồi lâu, Diệp Bằng thấy bờ môi của cô vẫn luôn mím chặt thì anh đã kiềm lòng không được liền cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ lần nữa.
Hai người vừa chạm nhau,cô liền mở mắt ra nhìn anh,hai mắt hai người nhìn thẳng vào nhau,lúc này anh càng bạo hơn đưa lưỡi của mình vào quắn lấy đôi môi của cô.
Anh tưởng rằng cô sẽ phản kháng mà xô anh ra,không những cô không xô anh ra mà còn phối hợp với anh,bàn tay không bị thương của cô choàng qua cổ anh.Ngay lập tức bàn tay anh liền di chuyển xuống sờ soạng khắp cơ thể của cô nhưng khi tay anh di chuyển xuống mông cô,thì tay cô liền bắt lấy tay anh.
Lam Lam mở mắt ra,gương mặt lạnh lùng ngồi dậy.
–” Hai chúng ta đang đi quá giới hạn rồi”Cô thật sự không muốn anh sẽ chạm vào cơ thể cô thêm lần nào nữa.
Diệp Bằng cảm xúc đang dâng trào nên không chịu buông tha cho cô,lần trước đã một lần anh tha cho cô nên lần này sẽ không để cô phải chạy thoát thêm nữa.
–” Giới hạn chúng ta chưa dừng lại ở đây đâu”Anh nhích lại gần cô kéo cô vào lòng,hôn lên trán cô một nụ hôn.
Lam Lam cảm nhận khi tiếp xúc anh thì trái tim cô liền đập liền hồi,khuôn mặt cô đỏ ửng lên không biết vì nụ hôn đó hay là trong lòng cô đã có cảm giác với anh.
Anh từ từ nâng khuôn mặt cô lên nhìn thẳng vào ánh mắt cô lần nữa và nghiêm túc nói.
—” Cho dù cô có nhất quyết không thích tôi thì tôi vẫn cứ theo đuổi cô từ bây giờ,tôi sẽ không buông tay cô,cô là của tôi”
Lam Lam ngẩng mặt nhìn anh,sao anh có thể bá đạo đến mức muốn cô phải làm theo ý anh,cô né tránh ánh mắt của anh cô đứng lên hung hăng nhìn anh
–” Tôi thấy anh hơi bị bệnh hoang tưởng rồi đấy,nhưng chị đây sẽ không để một ai sắp đặt mọi thứ,bao gồm chuyện tình cảm”Nói xong cô liền mở cửa phòng đi ra ngoài.
Diệp Bằng cũng đuổi theo ra ngoài,anh chợt nắm lấy tay cô kéo về phía mình,anh siếc chặt cơ thể cô ôm cô vào lòng.
—” Tôi muốn ở bên cô bộ khó lắm sao?”Giọng nói đè nén run rẩy của anh cất lên.
–” Không khó nhưng tôi không muốn ở bên cạnh anh,càng ở gần anh tôi càng chán ghét anh” Cô lạnh lùng đáp trả lời anh.
Cô mà ở bên anh thì chẳng phải anh đã thành công trong kế hoạch của anh rồi sau.
Diệp Bằng nghe xong đôi mắt hiện lên sự lạnh lẽo, bất ngờ buông cô ra không nói thêm lời nào nữa,anh lập tức vào phòng đóng cửa lại.
Lam Lam nhìn cánh cửa đóng lại cô liền linh cảm có gì đó thay đổi.
Lục Diệp Bằng có hành động như vậy là sao?
Hay anh đã từ bỏ ý định rồi, suy nghĩ đó hiện lên trong đầu của cô,cảm giác của cô có một chút hụt hẫng.
Diệp Bằng vừa vào phòng hai mắt của anh rực đỏ anh không ngờ người như anh lại bị một cô gái từ chối hết lần này tới lần khác,anh nở một nụ cười khổ thì ra phụ nữ nào cũng giống vậy,cô và Dương Tiểu Vy có khác gì nhau đâu chỉ xem anh là người vô thừa và lợi dụng anh.
Anh liền gạt cảm xúc của mình đối với cô và cảm giác anh càng hận cô và thậm chí ghét cô hơn và anh càng muốn trả thù cho sự vô tình của cô đối với anh.
Anh đứng dậy siếc hai tay mình rồi nhìn ra phía cửa nghiến răng lại nói.
–” Tôi sẽ làm cho cô hối hận những gì hôm nay cô nói với tôi…Tôi sẽ làm cho cô van xin tôi”Khoé môi anh nhếch lên một nụ cười thâm hiểm,anh sẽ khiến cô phải chịu thua và van xin anh.