Độc Cô Tuyệt nhướng mày nhìn kỹ, chỉ thấy vị Lý quận chúa trên người chỉ mặc một tấm sa y mỏng, dưới ánh nến lung linh có thể nhìn thấy rõ mồn một rằng bên trong nàng ta hoàn toàn không mặc gì. Tấm sa y mỏng manh màu phấn hồng được ánh nến rọi lên càng lộ ra vẻ đẹp kiều diễm vô song, khiến Lý quận chúa vốn đã khá là diễm lệ lại càng trở nên quyến rũ lay động lòng người.
Dực Vương gia thấy thế, vẻ mặt không hề đổi sắc, hai tay khoanh lại trước ngực lạnh lùng hỏi. “Có chuyện gì?”
Lý quận chúa ngẩng lên nhìn Độc Cô Tuyệt với vẻ yếu ớt đáng yêu, vừa ngượng ngùng vừa e lệ nói. “Vương gia, thiếp ngưỡng mộ Vương gia từ lâu, hôm nay muốn cầu mong Vương gia thành toàn cho thiếp.” Nàng ta vừa nói vừa từ tốn trút bỏ tấm sa mỏng trên người xuống. Thân hình với những đường cong mê hồn hoàn toàn lộ ra trước mắt Độc Cô Tuyệt. Cơ thể lõa lồ kia tỏa ra một mùi hoa thơm ngát, lại phảng phất chút say đắm như hương rượu, bao trùm toàn bộ bên trong trướng khiến người khác không khỏi tim đập nhanh hơn. Tấm thân trắng trẻo nõn nà kia được ánh nến linh lung chiếu rọi, thấp thoáng ửng hồng e thẹn của trinh nữ, cảnh xuân sắc này, nếu là đối với ai khác, chỉ e không thể không lập tức nhào tới như lang sói đói khát từ lâu.
Nhưng có mặt lúc này là Độc Cô Tuyệt. Hắn ta không hề nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt lướt mắt nhìn nàng Lý quận chúa khỏa thân kia từ đầu tới chân một lần, rồi mặt thản nhiên không đổi sắc nói. “Dáng vẻ không tệ.”
Lý quận chúa nghe thế, nét mặt vừa thẹn thùng vừa vui sướng. Nàng ta nhẹ nhàng cất bước sen bước tới gần Độc Cô Tuyệt.
“Tiếc là bản vương không hứng thú.”
Bảy chữ vừa thốt ra, Lý quận chúa đang chìm đắm trong e lệ ngọt ngào bỗng cứng đờ cả người dừng phắt lại, sắc mặt đang đỏ ửng như hoa đào giờ trắng bệch. Nàng ta ngước nhìn Độc Cô Tuyệt vẻ đầy đáng thương, run run gọi. “Vương gia…”
Mặt Độc Cô Tuyệt lập tức tối sầm, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, sát khí bỗng tỏa ra từng đợt. “Ai cho ngươi tư cách gọi bản vương như thế?”
Lời nói lãnh khốc cứng rắn của hắn ta khiến Lý quận chúa bỗng chốc cảm giác lông tóc toàn thân dựng đứng vì sợ hãi. Sát khí của hắn làm cho cả người nàng ta không nhịn đước bắt đầu run lên.
“Dực Vương gia, thiếp muốn… hầu hạ ngài…” Sát khí càng lúc càng đậm đặc, âm thanh Lý quận chúa phát ra càng lúc càng run lẩy bẩy.
Độc Cô Tuyệt từ từ đứng lên với vẻ giận dữ, tầng tầng khí lạnh vô hình vô ảnh tỏa ra khiến Lý quận chúa không nhịn được phải lùi lại hai bước.
“Nếu thiếu đàn ông, bản vương không ngại tiễn cô đến ‘an ủi’ ba trăm tướng sĩ ngoài kia.” Từng câu từng chữ giá lạnh như núi băng tàn khốc như bão tuyết thốt ra từ miệng Độc Cô Tuyệt, thoáng chốc khiến Lý quận chúa kinh hoàng đến mềm nhũn hai chân. Nàng thiếu nữ run rẩy quỳ sụp xuống dưới chân Độc Cô Tuyệt.
“Dực Vương gia… không… không cần… thiếp không… không cần tới chỗ họ… Dực Vương gia… xin ngài tha cho thiếp…” Lý quận chúa cuống quít lắp bắp van vỉ.
“Cút!” Không cần quát nạt, chỉ là một tiếng nói lãnh đạm vô cảm vang lên cũng đã khiến cho Lý quận chúa đến tấm sa y còn không kịp choàng lên đã chạy vội ra khỏi lều của Độc Cô Tuyệt.
Thấy cô ả kia đã biến mất khỏi tầm mắt, Độc Cô Tuyệt mới hừ một tiếng lạnh lùng. Dám dùng mỹ nhân kế với hắn ta sao, khắp cả bảy nước ai lại không biết tiếng Độc Cô Tuyệt không gần nữ sắc, muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ hắn sao, đúng là ngu dốt!
Ngửi thấy trong trướng vẫn thoang thoảng mùi thơm của cô ả kia đầy khó ngửi, Độc Cô Tuyệt với tay lấy một chiếc ấm bạc rót ra một chén rượu độc rồi ra ngoài đi tìm Vân Khinh. Đúng là làm hắn mất vui!
Sở Vân với Mặc Ly đứng ngoài cửa lều nhìn lén nãy giờ chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười. Vương gia nhà họ có tiếng máu lạnh vô tình, không những với đàn ông mà còn với cả phụ nữ. Không phải, là trong mắt ngài ấy nam hay nữ cũng bị đối xử như nhau không phân biệt. Tình huống như thế này hai người đã chứng kiến nhiều lắm rồi, không bị tống xuống làm quân kỹ coi như Lý quận chúa gặp may!
Độc Cô Tuyệt cầm ly rượu độc đứng ngoài lều của Vân Khinh mà mặt đen như trời sắp bão. Trong lều ấy vậy mà lại không có người.
Mặc Ngân đang đi tuần gần đó thấy Vương gia đứng sững chỗ này lập tức hiểu ra. Anh ta vội chạy lại rồi chỉ tay về phía con sông nhỏ đằng xa. “Vân cô nương đang ở phía đó, nhưng cô nương có dặn không ai được tới gần, nếu không bị Điêu nhi cắn ráng chịu.”
Độc Cô Tuyệt nghe vậy không nói thêm lời nào thẳng hướng đó mà đi. Cô ả Vân Khinh kia nửa đêm nửa hôm không ở yên trong lều mà chạy ra đó làm cái gì. Bước chân của hắn rất nhẹ theo thói quen, nhưng chưa tới gần bờ sông thì bỗng có một bóng đen vọt tới trên không trung. Điêu nhi đã lao tới như bay tấn công chớp nhoáng. Có điều Độc Cô Tuyệt không thèm tránh không thèm nhường bước, chỉ chìa chén rượu trong tay ra. Lập tức chú chồn nhỏ đang phóng tới đầy mạnh mẽ kia nhanh chóng nhào vào chén rượu, ừng ực ừng ực uống luôn, hoàn toàn vứt nhiệm vụ canh gác cho cô chủ ra khỏi đầu.
Độc Cô Tuyệt vừa để mặc Điêu nhi uống rượu độc, vừa tiếp tục bước đến bên bờ sông, qua mấy khúc quanh co, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một cảnh đẹp mê lòng người.
Ánh trăng sáng trong rọi xuống từ phía chân trời một thứ ánh sáng huyền ảo mà mát lạnh bao trùm cả một đoạn sông uốn khúc. Làn nước trong veo lấp lánh bàng bạc dưới trăng như có hàng ngàn chiếc vẩy cá đang cùng nhau tỏa sáng. Dưới ánh trăng linh lung ấy, Vân Khinh đang đứng trong nước quay lưng về phía hắn. Mái tóc đen như mực được xõa tung rối bời xuống lưng. Thân hình hơi khom, mái đầu nghiêng nghiêng, một cánh tay trắng ngần mơ hồ xuất hiện vốc nước sông thả lên tóc. Nước mang theo ánh trăng trôi qua làn tóc đen huyền như ve vuốt rồi lại rơi vào trong sông, từng giọt, từng giọt dìu dịu rơi vang lên những tiếng tí tách nhẹ nhàng như bài ca của trăng và nước.
Ánh trăng kia rọi xuống thân hình mảnh mai ấy, như thể khẽ phủ lên đó một lớp men sứ của ngọc lưu ly, trong trẻo mà rực rỡ. Trên mặt nước sông thấp thoáng một làn sương mong manh mờ ảo trong màn đêm, khiến cho cơ thể Vân Khinh như đang tỏa sáng lấp lánh thêm, như thể toàn bộ đất trời tinh tú xoay quanh nàng tiên nữ như ẩn như hiện không dính chút bụi trần.
Độc Cô Tuyệt cau mày dừng lại, hai mắt nhìn đăm đăm vào dáng người mỹ lệ trước mắt. Chỉ một bóng lưng thôi nhưng lại khiến cho hắn lần đầu tiên cảm thấy nóng bừng cả người. Thứ cảm giác này hoàn toàn xa lạ với hắn, nhưng chết tiệt nhà nó lại khiến cho hắn động tâm.
Thân ảnh mờ ảo như có thể tan biến bất cứ lúc nào trong làn gió đêm khiến hắn cảm giác như thể chỉ cần hắn khẽ động đậy quấy nhiễu nàng tiên nữ này, Vân Khinh sẽ theo gió mà đi. Nhưng thứ cảm giác lớn nhất tràn ngập trong lòng hắn hiện tại, lại là hận không thể lập tức vươn tay ra giữ lấy nàng, giữ chặt lấy nàng, chiếm đoạt lấy nàng đặt ở trong lòng tan vào trong máu thịt, vĩnh viễn không muốn buông tay, vĩnh viễn khiến nàng trở thành người của hắn.
Không hề do dự, không hề phân vân. Độc Cô Tuyệt cả đời chưa bao giờ thèm biết ý nghĩa hai từ ấy. Hắn chỉ biết là thứ gì hắn đã vừa ý, ắt sẽ dùng mọi cách chinh phục, người mạnh mới chiếm được, người yếu phải thần phục. Hắn quyết định rồi, cô gái Vân Khinh kia hắn muốn chắc rồi.
Một lòng đã quyết, Độc Cô Tuyệt lập tức nhanh chân bước về phía Vân Khinh. Tới khoảng cách thật gần, trong màn đêm yên ắng, bỗng Vân Khinh nghe thấy tiếng bước chân liền giật mình quay đầu lại. Đập vào mắt là đôi mắt như dã thú nhìn thấy con mồi của Dực Vương Độc Cô Tuyệt.