Vương Điền sầm mặt, trầm giọng nói: “Toàn là những cô nương chưa xuất giá, dạo cùng trẫm còn ra thể thống gì?”
Mặt mũi Thôi Mịch Mịch trắng bệch, nàng run run nắm chặt áo anh: “Xin… Xin Bệ hạ… hãy dạo cùng…”
Nghe giọng như sắp khóc tới nơi.
Vương Điền nhíu mày. Vân Phúc sáp tới, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, vị này hình như là con thứ của nhà họ Thôi… Những tiểu thư ở đây… đều là người có thân phận thấp, không được yêu thương…”
Vương Điền nhìn kỹ, quả nhiên bọn họ đều sợ run người. Không biết rốt cuộc Lương Diệp đã xây dựng hình tượng điên cuồng gì mà các cô nương thế gia con quan ấy đều không muốn dâng mình tới trước mặt, thậm chí bắt buộc phải đến đây vì bất đắc dĩ.
Xem ra, anh mà thẳng thừng rời đi thì những cô nương này cũng chẳng ăn được quả ngọt gì cho cam.
“Được rồi, đứng lên hết đi. Hoa sen nở đẹp vậy thì theo trẫm cùng đi ngắm.” Vương Điền ra hiệu cho Vân Phúc đỡ các cô nương dậy.
Dục Anh nói khẽ cạnh anh: “Bệ hạ, nô tỳ vừa thấy Dương đại giám bên Thái hoàng Thái hậu ở đây.”
“Ông ta tới đây làm gì?” Vương Điền hơi thắc mắc.
“Đưa những cô nương này tới ạ.” Dục Anh nhẹ giọng: “Bệ hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn, nô tỳ ngửi thấy mùi phấn hơi là lạ.”
Đầu Vương Điền nảy số: “Trẫm sẽ cách xa các nàng ấy chút.”
Hoa sen hồ Dao Đài nở rộ đẹp đẽ, tiếc rằng người ngắm cảnh đều có ý xấu, khiến hương sen tươi mát cũng bị xen lẫn rất nhiều mùi son phấn.
Dạo qua hành lang dài là con đường nhỏ ngoằn nghèo lát đá, hàng cây bao phủ xung quanh giúp bầu không khí trở nên mát lạnh, thế nhưng Vương Điền lại cảm giác cơ thể mình khô nóng khó hiểu.
Anh nhớ về bàn tay nắm chặt tay áo mình của Thôi Mịch Mịch nan nãy, bèn nâng tay áo ngửi thử, quả nhiên ngửi ra một mùi hương ngọt nồng. Vì vậy, anh vô thức rảo bước qua hòn non bộ đằng trước, kết quả bất ngờ bị một cánh tay túm vào động nhỏ trong hòn non bộ.
“Bệ hạ?” Vân Phúc đi theo không thấy người đâu, thoáng cái hốt hoảng.
“Kêu cái gì mà kêu, canh giữ bên ngoài, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.” Lương Diệp bịt miệng Vương Điền lại, trầm giọng nói.
“Vâng, vâng.” Vân Phúc vội đáp, ngăn cản mọi người định đi theo, cất giọng the thé: “Bệ hạ có lệnh, không được tới gần, tất cả chờ ở đây.”
Dưới ánh sáng tù mù của động nhỏ, Vương Điền chạm mắt với đôi con ngươi sâu thẳm nhuốm ánh sáng lạnh của Lương Diệp. Anh nói khẽ: “Ngươi lại định làm gì nữa?”
Lương Diệp cười nhạt nhẽo một tiếng, rạch một đường lên cổ tay áo anh. Nửa đoạn tay áo thêu chìm hoa văn rồng vàng cứ vậy rơi xuống: “Bị một con nhóc tính kế như vậy. Trẫm mà không tới thì e là ngươi muốn lăn lên giường với người ta luôn nhỉ?”
Vương Điền đáp: “Ta phát hiện rồi, đang chuẩn bị đi tắm nước lạnh.”
“Tắm nước lạnh chẳng có tác dụng gì với loại xuân dược liều mạnh này đâu.” Lương Diệp nhếch môi cười với anh, lưỡi dao tại kẽ tay lóe ánh sáng rét lạnh thấu xương: “Chi bằng trẫm làm người tốt, giúp ngươi nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt tai vạ về sau.”
Nói rồi cởi đai lưng anh, toan ra tay.
“Khoan… khoan! Ngươi gượm đã!” Vương Điền túm lấy cổ tay hắn, nổi giận: “Ngươi thần kinh à?!”
Nét cười trên mặt Lương Diệp phai đi chút: “Vậy trẫm tìm giúp ngươi một nữ nhân nhé?”
“Khỏi.” Vương Điền nghiến răng, tiếng thở đã hơi dày nặng: “Ngươi thả ta ra ngoài, ta tự giải quyết.”
Lương Diệp cười âm u đầy đáng sợ: “Bên ngoài có cả đống cô nương, tính hay quá nhỉ? Đến lúc đó hễ ai mang thai là chúng ta có thể chết cùng nhau rồi.”
“Mẹ nó, ta đã nói là sẽ không…” Vương Điền cảm nhận được khí thế ngang tàn trên người hắn. Anh vươn tay đẩy hắn ra, song trên thực tế lại chẳng bỏ bao nhiêu sức.
Lương Diệp cất lưỡi dao đi, thòm thèm ngắm nghía dáng vẻ nhẫn nhịn này của anh, bỗng sực nhớ chuyện thú vị nào đó, thổi hơi lên mặt anh: “Trước đây ngươi đã đồng ý với trẫm rằng nếu trẫm tới hành cung với ngươi thì ngươi sẽ cho trẫm cắn trả.”
Vương Điền nóng đến sắp bùng nổ, gân xanh giật mạnh trên trán. Anh nhỏ giọng: “Ngươi nhất quyết phải chọn lúc này sao?!”
“Thế mới thú vị chứ.” Lương Diệp cong môi, vươn tay sờ soạng phần cổ nóng ran của anh. Về cơ bản, hắn chẳng cần tốn nhiều sức đã đè được Vương Điền lên vách đá, tìm đúng chỗ cắn vào.
“Lương Diệp…” Vương Điền đặt tay lên vai hắn chợt hít mạnh một hơi, không rõ vì đau hay vì gì khác mà nặng nề kêu rên một tiếng.
“Bệ hạ? Bệ hạ ngài sao vậy? Ngài không sao chứ?!” Tiếng Vân Phúc chợt vọng vào từ ngoài động, theo sau đó là tiếng bước chân.
Vương Điền khiếp hãi, vội đẩy mạnh Lương Diệp ra, Lương Diệp lại ôm anh chặt cứng, kề tai anh cười, liếm láp vết thương còn đang ứa máu.
“Đứng… đứng lại!” Giọng Vương Điền hơi run: “Chờ bên ngoài!”
Vân Phúc lo lắng lùi về hai bước.
Cơn đau thấu trời trên cổ thoáng chốc che phủ mọi cảm giác còn lại, thậm chí xen lẫn chút vui sướng quái lạ. Lương Diệp thở hắt ra cổ anh, cười hỏi: “Còn khó chịu nữa không?”
Vương Điền thở phì phò lườm hắn.
Lương Diệp cọ lòng bàn tay qua vết thương của anh rồi đặt bên môi mình liếm láp, nói chắc nịch: “Máu cũng thơm.”
“Thơm cái mẹ nhà ngươi ấy.” Vương Điền nhấc tay bịt cổ. Bỗng, cảm giác khô nóng vốn đã biến mất lại xộc mạnh lên, khiến anh đờ người tại chỗ.
“Bà già chết tiệt ra tay tàn nhẫn thật.” Lương Diệp ‘chậc’ một tiếng, nhét viên thuốc đắng nghét vào miệng anh.
Viên thuốc vừa vào miệng đã tan, Vương Điền nhíu mày: “Ngươi cho ta nuốt gì đấy?”
“Thuốc giải.” Lương Diệp lão luyện đáp.
Mất ba giây, Vương Điền mới định thần: “Sao ngươi không lấy ra sớm?”
“Ta muốn thử xem.” Lương Diệp cười toe toét.
“Thử… shh, thử gì cơ?” Vương Điền vừa quay đầu đã động đến vết thương. Cổ đau, tay cũng đau khiến anh nóng nảy lạ thường.
“Thử xem cắn ngươi lúc này thì biểu cảm của ngươi sẽ thế nào.” Lương Diệp vui rạo rực nhận xét: “Rất hợp ý trẫm.”
Vừa dứt lời, hắn thình lình bị một nắm đấm thúc vào bụng.
“Hợp ông cố ngươi!” Hai mắt Vương Điền bốc lửa: “Mẹ kiếp, ngươi đúng là thằng điên cấm cãi mà!”