– Quách Hàng!
Nghe tiếng gọi, cậu ta vô thức nhìn xuống, thấy một nam một nữ đang đứng đó.
Hà Tịch nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này, lòng dâng lên thương cảm. Cậu ta mở lời trước:
– Tôi nghe nói tối qua có người đến tìm, chắc là hai cậu?
– Cậu định nghỉ học thật sao?
Quách Hàng im lặng cúi đầu. Với tình hình của cậu ta hiện tại, còn có thể tiếp tục đến trường sao? Mơ ước lớn nhất của cậu ta hiện tại chính là được giống như bọn cô ngày ngày ngồi trong lớp học, chứ không phải làm dầm mưa dãi nắng ở nơi này. Bộ dáng lúc này của cậu ta đã không còn ra hình người nữa rồi. Nhưng biết phải làm sao chứ? Giờ cậu ta là người gánh vác cả gia đình. Dương Minh nói giúp cô một chút:
– Tuy giờ cậu bỏ học đi làm công, có thể kiếm được chút tiền lo cho gia đình. Nhưng tương lai của cậu sẽ ra sao? Có một tấm bằng đại học, tìm một công việc ổn định không phải là tốt hơn làm công cả đời ư?
Cậu ta lắc đầu:
– Không có cách nào. Tôi không thể đến trường được nữa, các cậu về đi!
Hà Tịch muốn nói thêm, nhưng cậu ta quay lưng bỏ đi mất. Cô và Dương Minh nhìn nhau, chỉ đành trở về tìm cách khác.
Sau khi cả lớp biết chuyện, đã tổ chức quyên góp. Số tiền cũng được kha khá nhưng chẳng thấm vào đâu. Lớp cô bình thường không quá nhiệt tình, nhưng gặp chuyện mới thấy ai ai cũng rất tốt, người có nhiều góp nhiều, người có ít góp ít.
– Còn bốn tháng nữa là thi tốt nghiệp. Chúng ta cần đặt mục tiêu kiếm được số tiền trên bốn tháng lương giúp cậu ấy. Trước tiên là đảm bảo cậu ấy thuận lợi thi tốt nghiệp đã!
Mọi người đều cảm thấy rất có lý. Tống Đại Nghĩa hôm nay đổi tính, khen ngợi:
– Được đấy Tử Lý! Lần đầu tiên tôi nghe cậu nói ra được những lời hay như vậy!
Tử Lý đắc ý hất cằm.
– Còn phải nói sao!
Mọi người quyết định tìm việc làm kiếm tiền. Một lớp hơn 40 học sinh, chẳng lẽ lại sợ không kiếm ra tiền?
Hà Tịch cả một đêm ngồi trước máy tính, cuối cùng đã nghĩ ra cách rồi. Sau khi bàn bạc cẩn thận với cả lớp, thống nhất dùng số tiền họ góp được mua nguyên liệu về làm đồ handmade, sau đó đem bán. Cô có nghe người ta nói gần đây đồ handmade rất được ưu chuộng. Cô cũng đã tìm một nơi bán nguyên liệu rẻ, giờ chỉ còn tìm một nơi làm việc thích hợp.
– Lớp học thì sẽ phải đóng cửa sớm…
– Vậy thì đến nhà tôi đi, rộng rãi lại càng thoải mái.
Mọi người ai cũng nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Dương Minh hướng đến cô hỏi:
– Thế nào?
Gì mà thế nào? Chuyện tốt thế này cô vui còn không kịp!
– Chiều nay cậu nói đi mua nguyên liệu đúng không? Tôi có xe, để tôi chở cậu đi.
Cô gật đầu. Mọi người coi như thở phào, lấy hơi để từ nay sẽ bắt đầu một trận chiến gian nan. Chỉ có Tào Thanh khó chịu nói:
– Tiền cũng đã góp rồi, các cậu không để ý đến thành tích của bản thân, đâm đầu đi làm mấy chuyện tầm phào gì không biết!
Lần đầu tiên Hà Tịch khó chịu ra mặt:
– Nếu cậu thấy phiền thì không cần đến. Tôi không ép cậu!
Buổi chiều hôm đó ngoại trừ Tào Thanh, không một ai đăng ký lớp học thêm. Hà Tịch và Dương Minh đi một vòng quanh khu chợ, đến khi ra ngoài, trên tay đã xách đầy đồ. Mọi người đã tập trung trước ở nhà cậu. Ông bà của Dương Minh rất dễ tính, cũng đã nghe Dương Minh nói trong thời gian này sẽ có bạn cùng lớp tới. Khi thấy mọi người đến nơi liền bảo dì giúp việc đi chuẩn bị nước, mang hết đồ ngon trong nhà ra tiếp đãi.
– Các cháu đừng ngại, cứ tự nhiên.
Hai ông bà rất thích náo nhiệt, ngày hôm nay càng thêm vui vẻ.
Chiếc moto đột ngột lao vào trong sân, tiếng động cơ gào rít rồi tắt dần. Hà Tịch bước xuống xe, miệng oán giận:
– Tim tôi sắp bay ra khỏi lồng ngực rồi!
Cậu cười lớn:
– Tôi sao lại để cậu có chuyện gì được chứ? Cậu không tin tưởng tôi à?
Niềm tin của cô đã bị gió thổi bay khi mới bắt đầu ngồi phía sau cậu rồi! Một chút cũng không còn. Tống Đại Nghĩa đứng dựa vào cửa nhìn họ bằng ánh mắt khác lạ:
– Trông cứ như đôi vợ chồng trẻ cãi vã vậy!
Cả lớp được phen ” ồ ” lên. Bà Dương đang ngồi bên trong nghe vậy cũng tò mò, ngó ra cửa đùa vui:
– Đâu nào? Để bà xem xem “cháu dâu” bà mặt mũi thế nào?
Mọi người được một tràng cười lớn. Không ngờ bà lại vui tính đến vậy. Hà Tịch vừa bước đến cửa, bị mọi người trêu chọc, hai má nóng bừng lên, lan dần sang hai tai. Dương Minh nhìn đôi má hồng của cô, lương tâm khiến cậu phải nói giúp cô mấy câu:
– Bà đừng nói vậy, bạn cháu dễ ngại ngùng. Còn mấy cậu nữa, đừng có ăn nói lung tung.
Hà Tịch lần đầu tiên gặp ông bà, miệng lễ phép chào hỏi:
– Cháu chào ông bà ạ!
Ông bà ánh mắt hiền hậu nhìn cô. Ngũ quan đẹp đẽ, sáng sủa, lại là lớp trưởng, rất tốt! Bà Dương vẫy tay:
– Mau vào nhà đi. Mua từng đấy đồ chắc là mệt lắm rồi!
Mọi người thay nhau ra xách đồ vào. Ông Dương, bà Dương sau khi thấy tài xế lái xe ra liền nói với bọn họ:
– Các cháu cứ tự nhiên đi nhé. Ông bà có hẹn với bạn nên ra ngoài đây.
Nói xong ông Dương quay sang dặn Dương Minh:
– Ông nói người làm chuẩn bị cơm tối cho các bạn rồi, tiếp đón các bạn cho chú đáo đấy!
– Cháu biết rồi. Hai người đi cẩn thận, đừng về khuya đấy nhé!
Hàn Lập và Tiểu Ni lượn lờ xung quanh nhà, miệng không ngừng cảm thán:
– Mấy món này chắc chắn rất đắt tiền. Toàn là đồ cổ đó!
– Ấy! Tôi nhớ hình như đã từng thấy chiếc bình này trên báo thì phải, hoa văn này đúng là không lẫn đi đâu được!
Âu Tuấn thấy vậy liền ngăn lại:
– Mau làm việc đi. Các cậu đến đây để ngắm đồ cổ à?