Nghê Hải Đường mà bực bội thì Hoắc Tiểu Phàn sẽ chịu khổ. Đứa trẻ cũng manghọ Hoắc đó, vì sao không có được niềm vui của bố nó chứ?
Quả nhiên, trở về nhà, nước măt còn đọng trên gương mặt cậu bé Hoắc TiểuPhàn ngồi một mình trên thảm cỏ đã chứng minh suy đoán của Khang Kiều.Bên cạnh đó, người máy thông minh mà Hoắc Liên Ngao tặng bị dỡ thànhnhiều mảnh. Vừa nhìn thấy Khang Kiều, thằng bé lập tức bò dậy, loạngchoạng nhào vào lòng cô, ấm ức bật khóc rất to.
Cô ôm lấy Hoắc Tiểu Phàn, thầm cầu nguyện trong lòng: Mùa hè mau qua đi, qua đi nhanh một chút.
Nhưng không hiểu vì sao Khang Kiều cảm thấy mùa hè năm 2001 lại rất dài, rất dài. Vì thế vận hội Nam Á đó ư? Có lẽ vậy.
Trong khoảng thời gian mười lăm ngày tổ chức thế vận hội, một vài hình ảnhvới sự góp mặt trên khán đài của Hoắc Liên Ngao và hoàng tử Brunei trong một số sự kiện thể thao quan trọng đều được đưa tới hàng ngàn hàng vạngia đình qua truyền hình. Tình bạn giữa hai người họ được mọi người saysưa thêm thắt.
Khoảng thời gian này, Khang Kiều không muốn nghe những tin tức về Hoắc Liên Ngao cũng thật khó khăn. Người làm nhà họ Hoắc nói về anh, các cô gái trong lớp kỹ năng nói về anh, thậmchí Khang Kiều còn nghe được cái tên “Hoắc Liên Ngao” qua lời Chu TùngAn.
Hôm đó, trong nhà hàng cũng đang phát lại trậnPolo của hai người họ. Hãy nghe xem vị chuyên gia triết học đó đã chỉtay lên màn hình ti vi và nói gì: “Anh cảm thấy trên thế giới này khôngcòn ai thích hợp làm Liên Ngao hơn cậu ấy nữa”.
Thật là hết nói! Khang Kiều đứng dậy.
“Em sao vậy?” Chu Tùng An giữ cô lại.
Mặc kệ Chu Tùng An, Khang Kiều đi thẳng ra ngoài cửa nhà hàng, rẽ trái rồitiến thẳng. Có tiếng bước chân đuổi theo rồi một bàn tay đặt lên vai. Cô quay đầu.
Khi bắt gặp đôi mắt đo, Chu Tùng An chợtdừng bước trong vô thức, rồi lại lùi sau nửa bước. Anh bị nó hăm dọa,một ánh mắt vô hồn suốt thời gian qua bỗng có thứ gì cuộn trào.
Đó là một Khang Kiều mà Chu Tùng An hoàn toàn xa lạ.
“Khang Kiều?” Anh thử gọi một tiếng thăm dò, định giơ tay chạm vào cô nhưnglại ngập ngừng sau đó để tay lơ lửng giữa không trung.
Ánh mắt đang nhìn anh hướng xuống bàn tay anh. Giây phút đó, Chu Tùng Ancảm thấy tay mình như bị thứ gì thiêu đốt, lập tức buông xuống.
Cô một lần nữa quay đầu đi, rồi lại tiến thẳng, để mặc anh ngẩn ngơ đứng ở chỗ cũ.
Cuối cùng, thế vận hội cũng kết thúc trong những lời khen ngợi văn hoa củabáo chí và các vận động viên, khi đó đã là trung tuần tháng bảy, kỳ nghỉ hè của Hoắc Liên Ngao cũng đã trôi đi một nửa. Một tháng nữa, Hoắc Liên Ngao sẽ rời đi, dây thần kinh căng thẳng của Khang Kiều cũng dần dầnthả lỏng hơn.
Sau khi thế vận hội kết thúc, Hoắc Liên Ngao bị mê muội lướt sóng. Đa số thời gian anh đều cùng bạn bè ra biển. Khoảng thời gian này, Nghê Hải Đường cũng đã bị bệnh viện cảnh cáo phải tiết chế rượu bia, mọi việc xem ra đều không tệ.
Đầu tháng tám, học xong môn kỹ năng buổi chiều, khoảng bốn rưỡi chiều,Khang Kiều nhìn thấy Chu Tùng An đứng một bên đợi mình. Giống như mấylần trước, vừa nhìn thấy cô là anh nhe răng cười, vừa cười vừa đi vềphía cô, tự nhiên đón lấy cặp sách của cô, rồi tự nhiên đi sóng vai vớicô.
Lúc này, Khang Kiều mới nhớ lại mình từng giận dỗi anh vì ba chữ “Hoắc Liên Ngao”, bèn khẽ nói một câu: “Tùng An, em xin lỗi”.
“Xin lỗi vì chuyện gì?” Chu Tùng An làm bộ như không hiểu cô nói gì.
Cô ngẫm nghĩ rồi ngước mặt về phía trước, giật giật khóe miệng: “Không có gì”.
Quay mặt sang, Chu Tùng An có phần không tin vào mắt mình. Cô gái lúc nàocũng sưng mặt đi vào, sầm mặt đi ra kia đang cười đó ư?
“Khang Kiều, khi em cười còn đẹp hơn lúc em sầm sì mặt đấy.” Không hiểu vì sao Chu Tùng An khi nói những lời này lại giống như một người gấp gáp muốntranh công.
Giống như anh luôn hết lòng một làm một điều gì lấy lòng, nhưng người đó luôn không cho anh cơ hội.
Vừa dứt lời, nụ cười bé nhỏ, khẽ khàng lập tức biến mất.
Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều đỏ rực đã bị bóng tối nuốt mất một nửa, nửa kia vẫn đang đung đưa trên mặt biển. Khang Kiều đứng trước cửa hàng kem đợi Chu Tùng An, anh thì cùng đồng nghiệp làm thủ tục thay ca.
Chu Tùng An làm việc trong cửa hàng kem này. Nó ở gần cảng biển, chốc chốclại có những chàng trai cô gái mặc đồ bơi, bikini đi ngang qua. Nhữngngười này đa phần đều là dân thành phố và những du khách quốc tế, nụcười rất thân thiện.
Khi người đàn ông đeo kính râmtrung niên cười với Khang Kiều, xung quanh không một bóng người, nơi đầu lưỡi vẫn còn lưu lại mùi vị cây kem Chu Tùng An làm cho cô, ngọt màkhông ngấy.
Cứ như vậy, cô nhếch mép. Nụ cười đó đếnkhông dễ dàng. Khang Kiều cười lại với người đàn ông trung niên. Khinghe được một câu tiếng Anh khen ngợi từ người đó, mặt cô cũng hơi đỏlên.
Bình thường, Khang Kiều rất ít được nghe mọingười khen mình đẹp. Gầy, đờ đẫn, khô khan là những thứ luôn đi theo cônhư hình với bóng.
Một chiếc siêu xe khoác lên mìnhvỏ bọc cool ngầu từ đường quốc lộ đâm thẳng ra bờ biển. Khi nhìn rõchiếc xe đó, Khang Kiều cất nụ cười lại. Trong vòng một tháng gần đây,chiếc xe này luôn đỗ trong garage của nhà họ Hoắc. Nghe nói, nó là bảobối mới nhất của cậu chủ Liên Ngao, Hoắc Chính Khải sẽ không lái chiếcxe này ra ngoài.
Muốn né tránh đã không còn kịp nữa, cũng chỉ trong tích tắc, chiếc xe đã dừng lại trước mặt Khang Kiều.
Xe mui trần, có hai chỗ ngồi, ngồi trên ghế lái phụ là Hoắc Liên Ngao,người lái xe là một anh chàng lớn hơn anh vài tuổi, phía sau đặt vài tấm ván lướt sóng.
Muốn giả vờ không nhìn thấy đã không kịp nữa, Hoắc Liên Ngao đang nghiêng mặt nhìn cô rồi.
Điều chỉnh lại cảm xúc, ôm chặt chiếc cặp trong tay hơn một chút, cô hướng mặt về phía anh, chờ đợi.
“Đã lâu không gặp, chị gái của tôi.” Anh lên tiếng, mỉm cười, vẫy tay.
Khang Kiều há miệng, cuối cùng chẳng nói được tiếng nào.
“Cô vẫn giống trước kia, giống hệt một khúc gỗ.” Hoắc Liên Ngao thở dài,ánh mắt lướt nhìn cô một vòng: “Lúc cô cười với người đàn ông ngoại quốc ban nãy, tôi còn tưởng mình nhận nhầm người. Thì ra cô cười trông sẽnhư vậy”.
Nói rồi, ánh mắt anh hướng xuống tay cô,tiếp tục biểu cảm hiếu kỳ: “Nghe nói mẹ cô báo danh cho cô tham gia rấtnhiều lớp dạy phép tắc. Cô phải cố gắng mà học, học phí không rẻ đâu,đừng để lỗ vốn. Tôi nói vậy cũng không đúng lắm, ban nãy chị cười vớiông ta cũng đẹp đấy, đó là kiến thức phép tắc chị vận dụng được phảikhông?”.
Một năm không gặp, tài ăn nói của Hoắc Liên Ngao càng ngày càng xuất chúng.
Liếm môi, Khang Kiều tự thúc giục mình nên nói gì đó đi nhỉ, nói mấy lời cóthể lập tức đuổi anh đi, không cần tự trọng cũng được, dù sao thì đứngtrước mặt Hoắc Liên Ngao, cô vốn chẳng còn liêm sỉ rồi. Không, phải nóilà khi đứng trước mặt rất nhiều người, cô đã quên thật ra còn một thứgọi là tự trọng.
“Đúng là như vậy sao? Hm?”
Nói xong, Hoắc Liên Ngao chống khuỷu tay lên cửa xe, khuôn mặt dán sát vào cô hơn, làm bộ điềm nhiên…
