Lý Đán vốn là lá chắn cuối cùng, thấy Thái Bình hùng hổ như vậy, mã cầu bỗng nhiên bay thẳng vào mặt, hắn vội vàng ghìm ngựa tránh né, chờ tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, hắn biết một cầu kia của Thái Bình khẳng định đã đánh trúng cầu môn.
Thái Bình đắc ý mà ngẩng đầu lên, một thân hồng y dưới ánh mặt trời cực kỳ lóa mắt.
Một mạt đỏ tươi rơi vào đáy mắt Uyển Nhi, dễ như trở bàn tay mà lay động tiếng lòng nàng, Uyển Nhi không dám cao giọng khen ngợi, chỉ có thể ở trong tim thầm khen một câu, “Hay!”
“Nhìn Thái Bình của trẫm đi!” Lý Trị có phần cao hứng, nhìn về phía Võ Hậu, “Nếu trẫm trẻ hơn mười tuổi, trẫm nhất định phải mang Thái Bình so tài cùng các nhi tử một trận!”
Sắc mặt Võ Hậu tự nhiên, ngắt một quả nho xuống, đút cho Lý Trị, “Thái Bình ngang bướng, thắng được một lần chẳng qua là nhân lúc cháy nhà đi hôi của mà thôi.” Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
Lý Hiển vốn dĩ cũng muốn nói vài câu với Thái Bình, nhưng nghe thấy Võ Hậu nói như vậy, hắn không dám châm dầu vào lửa, chỉ phải giương giọng nói: “Tiếp tục!”
Thái Bình không phục mà ghìm ngựa quay đầu lại, ngẩng đầu nói: “Đây rõ ràng là binh bất yếm trá! Mẫu hậu khinh thường con, con lần này sẽ đường đường chính chính mà thắng một cầu cho người xem!”
Võ Hậu cười lạnh một tiếng, không đáp lại.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, nếu không phải sớm biết hai người đang diễn kịch, nàng thật muốn vì Thái Bình mà lau mồ hôi. Sát khí của Võ Hậu đều muốn tràn đến giữa sân mã cầu, Thái Bình còn không biết đúng mực như vậy, mọi người không biết nội tình tức khắc lặng ngắt như tờ, không ai dám nói thêm nữa chữ.
“Đông Cung thắng! Một!” Nội thị cao giọng xướng, tiểu nội thị lại ôm mã cầu đi tới bên sân.
Tiểu nội thị cúi đầu, dường như là lần đầu tiên thấy trường hợp như vậy, cho nên thân mình run bần bật. Chỉ thấy đôi tay gầy nhỏ của hắn ôm mã cầu ném lên trời, lúc này mã cầu bởi vì run rẩy, không có bay lên quá cao.
Thái Bình xem chuẩn thời cơ, vung mã cầu côn trước để câu lấy, lập tức quay ngựa, rút ra ngoài, thúc mã cầu lăn về phía trước.
Không đúng!
Lần đầu tiên đánh vào mã cầu đã cảm giác trái cầu nặng một cách bất thường, lúc thúc mã cầu lăn về phía trước lại lần nữa chứng thực phỏng đoán này. Có mờ ám!
Lúc Thái Bình ý thức được điểm này, ngay khi Thái Tử chuẩn bị tiếp nhận mã cầu, Thái Bình đem mã cầu câu đến trước vó ngựa của chính mình, một người một ngựa mang cầu tiến lên.
Lý Hiền giận hô: “Thái Bình! Không cần cậy mạnh! Phía trước có người chắn kín, ngươi không chuyền cầu qua được!” Lúc nói, hắn thấy Lý Hiển mang theo Lý Đán phóng ngựa tới trước Thái Bình, không khỏi gấp giọng, “Cầu cho ta!”
“Không cho!” Thái Bình cắn răng, giật mình nhận ra bên trái có Vũ Lâm tướng sĩ thò mã cầu côn tới, muốn thọc mã cầu ra khỏi mã cầu côn của nàng, nàng vội vàng đánh mã cầu đi.
Lý Hiền chớp lấy thời cơ, duỗi côn tới đoạt cầu, lúc côn của hắn câu lấy mã cầu, đang muốn phát lực, mã cầu côn của Thái Bình cũng tung đến.
Trong lúc nóng vội, mã cầu côn của Lý Hiển cùng hai gã Vũ Lâm tướng sĩ cũng đuổi theo, mấy cái mã cầu côn đánh vào nhau, mã cầu như có thêm mắt, đột nhiên bay về phía Võ Hậu.
“Không ổn!” Lý Hiền kinh hô, muốn cứu đã không kịp.
Ai cũng không nghĩ tới trong sân sẽ xảy ra biến cố như vậy, Võ Hậu đã không kịp trốn tránh, đúng lúc này, một thân ảnh lướt về phía Võ Hậu, dùng lưng chặn lại một cầu.
Lý Trị kinh hãi, thấy rõ ràng người kia là ai, gấp giọng nói: “Mau truyền thái y!”
Uyển Nhi té nhào lên trên kỷ án của Võ Hậu, đẩy đổ một đống hoa quả tươi cùng ly rượu, trên lưng bởi vì chịu một kích thật nặng của mã cầu, thoáng chốc thấm ra máu, như một đóa mẫu đơn dần dần nở rộ, làm lưng nàng chậm rãi nhuộm đỏ.
“Uyển Nhi!” Thái Bình hoảng sợ, xoay người xuống ngựa, cũng không quay đầu lại mà chạy về phía Uyển Nhi, còn chưa kịp chạm đến nàng ấy, đã bị trái phải ngăn lại.
Võ Hậu từ từ đứng dậy, liếc nhìn Uyển Nhi, đối với phản ứng của Uyển Nhi, nàng rất vừa lòng. Đây coi như là thử thách thứ hai cho nàng, nàng có thể qua được thử thách này, về sau có một số việc có thể yên tâm giao cho nàng làm.
“Mẫu hậu, người không sao chứ?” Lý Hiển nhanh chóng chạy tới, quan tâm mà nhìn nhìn Võ Hậu.
Võ Hậu nhìn thấy Lý Hiền cùng Lý Đán cũng đuổi theo sau đó, ánh mắt cuối cùng dừng ở trên người Thái Bình, “Ca ca của ngươi ngay lập tức nghĩ đến mẫu hậu, ngươi thì sao? Ở trong lòng ngươi, mẫu hậu ngay cả một tài tử nho nhỏ cũng không bằng?”
Thái Bình lo lắng sốt ruột, nhìn Uyển Nhi run rẩy trên kỷ án, nàng làm sao có thể có nửa điểm không hoảng hốt? Nàng mạnh mẽ nhịn xuống tất cả lo lắng, quỳ gối trước mặt Võ Hậu, “Con biết sai rồi.”
“Ngươi biết sai rồi?” Võ Hậu đi về phía trước một bước, tầm mắt dừng ở trên trái mã cầu nhuốm máu —— bên trong mã cầu ẩn giấu lưỡi dao sắc bén, bởi vì bị đánh mạnh, lưỡi dao xông ra ngoài lớp da, đánh vào trên người Uyển Nhi, mới có thể một kích đã thấy đỏ.
“Các ngươi muốn lấy mạng của mẫu hậu sao?!” Võ Hậu lạnh mặt, bỗng nhiên quát một tiếng chói tai.
Đám người liền quỳ xuống.
“Thiên Hậu bớt giận.”
“Mẫu hậu bớt giận.”
Sắc mặt Lý Trị trắng bệch, nhìn trái mã cầu nhuốm máu kia, khiếp sợ vô cùng.
Đúng lúc này, Uyển Nhi nhịn đau chống thân thể lên, khàn giọng nói: “Việc này nhất định có điểm kỳ quái…… Còn xin…… Xin Thiên Hậu tra rõ……”
Nghe thanh âm vỡ vụn của Uyển Nhi, Thái Bình đau lòng cực kỳ, nàng biết hôm nay mẫu hậu chắc chắn có hành động, nhưng lại không nghĩ mẫu hậu lại mượn tay bọn họ tập kích chính mình, càng không nghĩ tới việc này lại có thể làm Uyển Nhi của nàng bị thương.
“Uyển……”
“Điện hạ!”
Uyển Nhi đánh gãy tiếng gọi của Thái Bình, nhịn đau quỳ xuống đất, dập đầu với Võ Hậu, “Thỉnh Thiên Hậu…… Tra rõ việc này……” Nàng vốn có thể không nói câu sau, nhưng nàng vẫn nhịn không được đã mở miệng, “Thiếp cùng điện hạ thư đồng lâu ngày…… Biết rõ điện hạ sẽ không làm chuyện như vậy…… Nếu…… Nếu thật do điện hạ làm…… Thiếp nguyện cùng điện hạ…… Cùng chịu tội……” Nói xong, trán dập trên mặt đất, bùn đất hoàn toàn làm dơ hoa điền đỏ thắm trên mi tâm nàng.
Thái Bình gắt gao siết chặt tay, nôn nóng mà nhìn về phía sau, chỉ hy vọng thái y có thể tới nhanh, mau mau trị liệu cho Uyển Nhi.
“Không phải công chúa càng ngày càng kiêu căng, chẳng lẽ là Đông Cung Thái Tử?” Võ Hậu lạnh giọng hỏi lại, một câu làm cho sắc mặt Lý Hiền chợt biến.
“Mẫu hậu, việc này không liên quan đến con!” Lý Hiền dập đầu kêu oan.
Lý Hiển hoàn toàn bị dọa sợ, cũng vội vàng dập đầu, “Con cũng không biết việc này, con là oan uổng.”
“Tam Lang đừng sợ, mẫu hậu thấy được rõ ràng, con không liên quan đến việc này.” Võ Hậu trấn an Lý Hiển trước, nói ra lý do của mình, “Thái Bình tự mình mang cầu, một không chuyền cầu, hai không đánh cầu, cùng Thái Tử cùng một đội, lại tranh đoạt quả cầu này, thật sự khác thường.” Ánh mắt Võ Hậu như đao nhìn về Thái Bình cùng Thái Tử, “Bổn cung xác thật muốn tra rõ việc này, Thiên Tử phạm quy chịu cùng tội với thứ dân, một khi chứng thực, nếu là công chúa phạm thượng khinh mẫu, trừ bỏ tông tịch, phạt đến chùa Cảm Nghiệp cạo đầu làm ni cô, tụng kinh sám hối, nếu là Thái Tử phạm thượng khinh mẫu, bệ hạ người nói xem, nên xử trí như thế nào?”
Lời nói đột nhiên chuyển đến trên người Lý Trị, Lý Trị xem như đã hiểu thông, rõ ràng có thể việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không, đẩy Vũ Lâm tướng sĩ ra chịu tội liền có thể bình ổn việc này, nhưng Mị Nương quyết tâm muốn đem việc này làm lớn, đây rõ ràng là kế sách một mũi tên trúng hai đích.
Một trừ Thái Tử, hai trừ công chúa, chỉ cần là hài tử không thân cận với nàng, nàng đều phải xuống tay nhổ bỏ.
Nàng muốn để hắn trở thành vị Thiên Tử chân chính cô đơn, phế đi đao của hắn.
Lý Trị đỡ trán, “Việc này……” Ánh mắt già nua của hắn cuối cùng dừng ở trên người Lý Đán, ít ra còn một tia sáng này, “Người đâu, bắt lấy hai gã Vũ Lâm Quân vừa cùng tham gia đánh cầu!”
“Vâng!” Cung vệ tiến lên, đem hai người bắt lấy.
“Thái Tử, công chúa, Anh Vương, đều có hiềm nghi.” Lý Trị tuyệt đối không sẽ để Võ Hậu cứu Lý Hiển ra ngoài, “Tứ Lang, việc này toàn quyền giao cho ngươi điều tra, trẫm chỉ cho ngươi mười ngày, nếu tra không ra, cùng chịu tội.”
Lý Đán nhíu chặt mày, “Chuyện này…… Con chưa từng tra án……”
“Ý trẫm đã quyết!” Lý Trị lời này không đơn thuần là nói cho Lý Đán nghe, cũng là nói cho Võ Hậu nghe, nàng muốn phế đao của hắn, hắn liền lôi kéo nhi nữ cùng nhau phế sạch.
Mị Nương ngày nào đó muốn làm Thái Hậu, lần này tuyệt đối sẽ không làm quá mức.
Võ Hậu biết tâm tư của Lý Trị, thứ nàng muốn chính là kết quả như vậy, “Được, nếu bệ hạ đã mở lời, ta liền chờ kết quả điều tra của Tứ Lang.” Nàng lại cường điệu một lần, “Mươi ngày, mẫu hậu chờ ngươi mười ngày.” Nói xong, nàng giương giọng, “Từ hôm nay trở đi, Thái Tử cấm túc Đông Cung, công chúa cấm túc Thanh Huy Các, Anh Vương cấm túc Anh Vương phủ, sự tình chưa tra ra manh mối, ai cũng không được ra vào ba chỗ này truyền tin tức!”
“Tứ Lang, lại đây.” Lý Trị vẫy vẫy tay với Lý Đán, lấy ra lệnh bài, đưa tới trong tay Lý Đán, “Ngươi muốn tra án, ba chỗ này trẫm cho phép ngươi tự do ra vào.”
Từ đáy lòng Lý Đán, hắn thật sự hy vọng nhị thánh có thể thấy hắn tốt, hắn luôn là bị hào quang của huynh trưởng bao trùm, thật vất vả mới có cơ hội như vậy, thế nhưng lại là một nhiệm vụ không dễ dàng.
Lòng bàn tay cầm lệnh bài nặng trịch, Lý Đán nghĩ, lần này xong rồi, hắn khẳng định cái gì cũng đều tra không ra, chỉ sợ cuối cùng cũng chỉ có kết cục cùng chịu tội.
Đúng lúc này, Lý Đán cảm nhận được ánh mắt của Uyển Nhi đưa tới, hắn hơi hơi nhìn sang, chỉ thấy Uyển Nhi đối với hắn như có như không mà gật đầu.
Chẳng lẽ nàng có biện pháp?
Hiện giờ mặc kệ là ai có biện pháp, chỉ cần có thể qua được cửa này, đều là Bồ Tát của hắn.
Chú giải
Kiến hồng: nhìn thấy màu đỏ
Đấu củng: một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ (đấu) và các tay xà ngắn (củng) được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất [wiki]
Binh bất yếm trá: chiến đấu thì không từ thủ đoạn