Thời Lạc Văn sững sờ đôi chút, vẫn trả lời cô, “Tuy chú chưa làm bao giờ nhưng chú có thể học mà, dù sao ai chẳng có lần đầu, sau này sẽ tốt hơn thôi.”
“Thế nên chú định lấy công ty của bố cháu để thử sức ạ?”
Thời Hạ mặt không đổi sắc nhưng ý tứ trong giọng nói lại vô cùng mỉa mai châm chọc.
Cô đứng ở cửa phòng bếp ngược sáng, như có một chiếc lồng thủy tinh bọc xung quanh người cô, thanh âm lành lạnh.
Thời Gia Hoan nhíu mày, “Hạ Hạ, sao con lại nói chuyện như thế với chú?”
“Con có nói sai không?” Thời Hạ hỏi lại.
“Hạ Hạ…” Thời Gia Hoan sắc mặt không tốt, “Chú là bề trên, đừng bằng vai phải lứa như thế!” Thời Hạ biết cô không nên xử trí theo cảm tính, không nên làm mất mặt Thời Gia Hoan trước mặt người ngoài.
Nhưng con người của Thời Gia Hoan thực sự tốt đến mức ngu xuẩn, Thời Hạ nghẹn hết cả người.
“Hạ Hạ có phải hiểu nhầm gì chú không?” Thời Lạc Văn sớm đã thấy thái độ của Thời Hạ đối với ông ta khác trước rất nhiều.
Hiểu lầm gì cơ? Cô chưa bao giờ hiểu lầm ông ta cả.
Thời Hạ còn định nói thêm gì đấy nhưng cuối cùng đành nhịn lại, Thời Gia Hoan chẳng biết gì cả, cô tội gì phải đem sự khó chịu của mình đổ hết lên đầu ông.
Thời Hạ không nói thêm gì nữa, mở cửa nhà đi ra ngoài.
Thời Hạ lang thang không mục đích trên phố.
Sắp cuối thu rồi, trên mặt đất toàn là lá khô rụng xuống, gió thu thổi một cơn, lá lại bay đầy trên bầu trời.
Thời Hạ tựa vào vách ngõ, châm một điếu thuốc.
Phía đối diện là quán bar đêm nổi tiếng nhất Cẩm Thành, cứ tới đêm mới bắt đầu mở cửa.
Xa hoa trụy lạc, cười nói hô hào, cứ như chốn thần tiên vậy.
Thời Hạ hút thuốc, nhìn người người cứ ra ra vào vào, thỉnh thoảng còn thấy mấy cô gái áo quần hở hang đi theo một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm ra ngoài, lên xe rời đi.
Lòng cô nói sống lại một lần đã là vạn hạnh rồi, đừng có nhớ lại chuyện trước đây, chỉ có điều, có những việc không phải cứ muốn là làm được.
Cứ nhìn thấy Thời Gia Hoan, cô lại nhớ tới nhưng ngày tháng tối tăm ngột ngạt đấy.
Nhớ những ngày Thời Gia Hoàn ngày mượn rượu giải sầu, đêm ôm cô khóc lóc.
Cô biết ông chưa từng chịu khổ bao giờ, làm ăn luôn được thuận buồm xuôi gió, khi thất bại trở nên không chấp nhận nổi cũng là chuyện thường tình.
Thế nên một mình cô gánh chịu hết tất cả áp lực, chỉ cầu ông sống tốt là được.
Thế mà cuối cùng ông vẫn bỏ lại cô.
Thời Hạ ném mẩu thuốc đã hút hết xuống đất, lấy chân dập tàn lửa, lại châm thêm một điếu nữa.
Có đôi khi Thời Hạ muốn khóc một trận thật to để giải tỏa mọi thứ, để quên hết tất cả những gì đã trải qua trong quá khứ, nhưng mà toàn bộ nước mắt của cô dường như đã giành hết vào cái ngày mà Thời Gia Hoan nhảy lầu rồi, muốn khóc cũng không khóc được nữa.
Lúc Thời Hạ còn đi học cấp 3, Thời Gia Hoan ở trong lòng cô là một người bố, là cuốn sách giáo khoa chuẩn mực, là khúc ca được ca tụng, cho nên cô rất sùng bái ông.
Có điều bây giờ cô đã sống lại lần nữa, Thời Hạ mới nhận ra được, con người Thời Gia Hoan vô cùng thiếu quyết đoán, dễ mềm lòng, thích nghe phỉnh, nếu cho làm hoàng đế thời cổ đại, chắc chắn sẽ làm một tên hôn quân không biết dùng người.
Thật ra có một số việc cô không nên nhúng tay quá nhiều, nói cho cùng thì cũng là chuyện trong nhà cả, Thời Gia Hoan giúp Thời Lạc Văn cũng chẳng có gì đáng trách.
Thế nhưng có một vài việc cô không biết thì chớ, một khi đã biết được, sự không cam chịu trong lòng lan nhanh như măng mọc sau mưa xuân, thi nhau dài ra.
Thời Hạ bực bội nhả một vòng khói.
“Ái chà, đấy có phải là Thời Hạ không nhỉ?”
Thời Hạ ngước mắt, hóa ra là Hứa Văn Văn đang mặc váy ngắn.
Bên cạnh cô ta còn 3 nam sinh và 1 nữ sinh nữa.
Nhìn thấy hướng đi của bọn họ, hẳn là vừa đi ra từ quán Kara bên cạnh quán bar đêm.
“Tao còn nghĩ mày là học sinh ngoan cơ đấy, thế mà cũng hút thuốc à, thường ngày giả vờ ngây thơ trong sáng cũng giống lắm mà.”
Thời Hạ ngậm thuốc, nghiêng đầu liếc cô ta một cái, đứng thẳng người dậy, xoay người định đi.
Nhưng mà Hứa Văn Văn lại không muốn để cô đi, mấy người chặn cô trong ngõ nhỏ.