Trong lòng nhất thời có chút ngứa, Cố Hàm Ninh khóe môi hơi nhếch, thật nhanh ở trên mặt Triệu Thừa Dư nhẹ hôn một ngụm.
Triệu Thừa Dư quay đầu, đang thấy Cố Hàm Ninh hơi híp mắt liếc nhìn, bất đắc dĩ cười một tiếng, trong mắt đều là tràn đầy yêu thương.
“Không thích xem sao? Muốn đổi một bộ khác không?”
“Sẽ không, mình rất thích đấy!”
Cố Hàm Ninh cười nhìn Triệu Thừa Dư,tiến đến trước mặt Triệu Thừa Dư, làn môi cơ hồ để trước mặt Triệu ThừaDư, vừa nói, hơi thở thơm ngọt liền phả vào mặt Triệu Thừa Dư, làm cậumột trận tim đập nhanh.
“Hai người ngồi rất tiện đấy. . .” Cố Hàm Ninh hạ giọng, lọt vào tai Triệu Thừa Dư, mang theo lời nói mị hoặc.
“Cái gì, cái gì tiện?” Giọng Triệu Thừa Dư cũng trầm thấp, mang theo một tia động tình.
“Ân, đương nhiên là tiện như vậy . . .”Cố Hàm Ninh hơi hơi dẩu môi, đang lúc nói chuyện liền đụng chạm tới đôimôi mềm mại của Triệu Thừa Dư, nói tới cuối câu, gần như đã ngậm lấy môi Triệu Thừa Dư, Triệu Thừa Dư cảm thấy trên môi một trận run rẩy, nhịnkhông được liền hơi hơi mở miệng.
Cố Hàm Ninh không lùi mà tiến tới, lànmôi hợp làm một, liền bắt đầu nhẹ mút, trên mặt Triệu Thừa Dư nóng lên,trên tay cũng vội vàng kéo eo Cố Hàm Ninh, ôm chặt lấy cô
Cố Hàm Ninh chỉ cảm thấy một luồng khínóng từ bụng chậm rãi dâng lên, cảm giác tê dại từ mũi chân vẫn lantràn, không nhịn được nhẹ vươn đầu lưỡi thở ra, di chuyển giữa môi răngđang hé mở của Triệu Thừa Dư, đôi tay cũng cuốn quanh cổ Triệu Thừa Dư,thân thể ngày càng dán chặt hơn!
Chỉ là đôi môi dán sát, đã làm TriệuThừa Dư mặt hồng tim đập, miệng đắng lưỡi khô rồi, Cố Hàm Ninh càng tiến một bước hôn, lập tức càng làm cho Triệu Thừa Dư có loại cảm giác khônóng khó nhịn, nhất thời chỉ có ôm chặt lấy Cố Hàm Ninh, dường như làmuốn đem cô vùi vào trong thân thể mình mới bỏ qua, môi lưỡi theo Cố Hàm Ninh nhảy múa, cảm nhận sự thân mật chưa từng trải qua.
Cho đến khi hai người đều có chút khôngthở được, Triệu Thừa Dư mới miễn cưỡng rút khỏi làn môi của Cố Hàm Ninh, chỉ ôm chặt, càng không ngừng hôn nhẹ lưu luyến.
Cố Hàm Ninh thấp đầu, chui đầu vào trong ngực Triệu Thừa Dư, nhẹ giọng “Khúc khích” cười.
“Tiện không?”
Triệu Thừa Dư chỉ cảm thấy trên mặt nóng vô cùng, chỉ phải ôm chặt Cố Hàm Ninh, khẽ cười không trả lời.
Cố Hàm Ninh nghĩ, bóng tối, quả nhiên có thể bại lộ tính người.
Một bộ phim chiếu xong, Cố Hàm Ninh trừ xem lúc vừa mới mở đầu, căn bản cũng không có đem tâm tư để ở trên tình tiết bộ phim.
Dường như là bóng tối cho Triệu Thừa Dưdũng cảm vô cùng, trừ lần đầu tiên là Cố Hàm Ninh chủ động dán lên đi,sau đó là Triệu Thừa Dư chủ động ôm Cố Hàm Ninh đòi hôn.
Từ lúc mới bắt đầu khẽ liếm chậm nghiền, càng về sau liếm gặm ngậm hút cùng lúc, Cố Hàm Ninh đến cuối cùng chỉcó thể chôn ở trong ngực Triệu Thừa Dư đỏ mặt hoa mắt thở hổn hển, Triệu Thừa Dư cũng tim đập cực nhanh như thế thì cười khẽ bên tai cô, trongthanh âm kia hơi hơi đắc ý cũng làm cho Cố Hàm Ninh có loại cảm giác bịlừa cùng chán nản.
Trong nháy mắt đó, Cố Hàm Ninh thật tâmcó một loại xúc động muốn một phen đẩy ngã Triệu Thừa Dư, khuyên răncậu: “Chị đây có thể dạy em nhiều hơn rất nhiều, cậu em đừng đắc ý!”Kích động như thế….
Đáng tiếc a, hôm nay hoàn cảnh không thích hợp. . .
Bộ phim chiếu hết, Cố Hàm Ninh kéo Triệu Thừa Dư đi chậm nhất, bởi vì cô muốn hòa hoãn lại khuôn mặt hồng hào rồi mới đi.
Ngày này, hai người chơi đến tám giờ tối, mới hài lòng thoả dạ trở về trường học.
Cố Hàm Ninh cơ bản mười giờ rưỡi liền ngủ, cuối tuần cũng quyết định ngoại lệ.
Sáng ngày hôm sau, Cố Hàm Ninh khó đượctám giờ còn không có rời giường, hơi híp mắt, duỗi thắt lưng, mở điệnthoại di động ra liền nhận được một cái tin nhắn.
“Đã dậy chưa? Muốn đi thư viện hay không?”
Cố Hàm Ninh cầm điện thoại di động trở mình, hướng tới vách tường màu trắng, không tiếng động mím môi nở nụ cười.
Được rồi, kỳ thật cô cũng muốn gặp mặt. . .
“Mười phút sau, gặp dưới lầu.” Cố HàmNinh rất nhanh nhắn tin trả lời, lưu loát bò xuống giường, rửa mặt xong, cùng Thôi Hà Miêu nói tiếng mình đi thư viện, nhét sách đã xem xongchuẩn bị trả thư viện vào trong túi xách, liền chạy đi xuống lầu.
Triệu Thừa Dư đã sớm chờ, cười tiếp nhận túi Cố Hàm Ninh.
Ở nhà ăn ăn bữa sáng, hai người nắm tay, thong thả đi thư viện, chờ đến lúc Cố Hàm Ninh lấy sách xong, TriệuThừa Dư đã tìm vị trí gần cửa sổ.
Cố Hàm Ninh dựng thẳng tiểu thuyết, nửache cản trở mặt và lỗ mũi, nhìn đối diện Triệu Thừa Dư vẻ mặt thành thật nhìn chằm chằm sách chuyên ngành, con ngươi xoay một vòng, làn môi bịchắn ở dưới sách hơi nhếch, vẻ mặt cười xấu xa.
“Triệu Thừa Dư, mình xem xong, cậu giúpmình cùng đi tìm một quyển 《 Thái Bình Quảng Ký 》, mình vừa nhìn mộtvòng không tìm được đấy.” Cố Hàm Ninh hơi hơi bĩu môi nhẹ giọng nói.
“Nga? Nga! Được.” Triệu Thừa Dư xoay người lại, thả quyển sách trên tay, bút, đứng dậy hỏi, “Vị trí ở đâu?”
“Hẳn là ở hướng kia.”
Cố Hàm Ninh lôi kéo Triệu Thừa Dư đi về hướng tay cô chỉ.
Triệu Thừa Dư tìm từng quyển sách trêngiá sách thật kỹ, cho đến góc cuối cùng của giá sách vẫn không có tìmđược cuốn sách mà Cố Hàm Ninh nói, vừa quay đầu lại, liền thấy Cố HàmNinh không biết khi nào thì đi ở bên cạnh mình.
“Nơi này không có đấy. Cậu bên kia đã tìm cả rồi sao?” Triệu Thừa Dư khẽ nhíu mày, càng nhìn chằm chằm giá sách đang tìm.
Cố Hàm Ninh híp mắt, mím môi cười một tiếng, ghé vào bên tai Triệu Thừa Dư.
“Triệu Thừa Dư!”
Triệu Thừa Dư tự nhiên quay đầu, vừaquay đầu liền thấy được mặt Cố Hàm Ninh sát tới, nhất thời sững sờ liềnbị Cố Hàm Ninh chắn miệng.
Dù sao có buổi luyện tập ngày hôm qua,tuy rằng nghĩ đến bây giờ nơi này dường như có chút không thích hợp,nhưng có đần độn mới có thể đem mỹ vị đã đến miệng đẩy đi ra, Triệu Thừa Dư tay tự giác ôm eo Cố Hàm Ninh, cúi đầu, vội vã đuổi theo làn môi CốHàm Ninh cố ý lui về phía sau, một khi ngậm chặt lấy cũng sẽ không buông tay, nhất thời liền động tình hôn môi từng chút một.
Cố Hàm Ninh cũng không đùa nữa, ôm lấy eo Triệu Thừa Dư, ngửa đầu, rúc vào trong ngực Triệu Thừa Dư, nhu thuận nghênh hợp.
Đến khi nụ hôn vừa kết thúc, Cố Hàm Ninh xụi lơ ở trong ngực Triệu Thừa Dư, tinh tế thưởng thức rung động vừarồi, bốn phía an tĩnh giống như chỉ có tiếng tim đập lẫn nhau.
Chờ đến hô hấp hơi hơi bình ổn, Cố HàmNinh buông tay đang ôm eo Triệu Thừa Dư ra, đổi thành nắm gấu áo phíasau eo cậu, rời khỏi cái ôm của cậu, đang muốn nói về lần trước haingười đụng vào cảnh người khác ôm hôn, khóe mắt lướt qua Triệu Thừa Dư,ngắm đến động tĩnh cách đó không xa, nhất thời trừng lớn mắt, thân thểcứng đờ, rụt đầu về.
“Sao vậy?” Triệu Thừa Dư hơi hơi nhíu mày, cúi đầu hỏi thăm.
“Ai. . .” Cố Hàm Ninh nhíu mày lại, thấp giọng than nhẹ, vô cùng buồn bực, “Mình nói bạn học Triệu, chọn ngàykhông bằng trùng ngày, không bằng hôm nay cậu mời mấy người bạn cùngphòng mình ăn một bữa đi!”
———————— Hết chương 28 ————————