Trúc Chi và Nhất Uy đưa mắt nhìn nhau. Họ không biết phải giải thích chuyện ấy như thế nào. Thanh Lâm nói hộ:
“Chắc do mày tưởng tượng thôi. Lúc đó, tao nghe thầy nói chỉ có bốn người: mày, Chi, Uy và thầy thôi. Không lẽ mày tính nói người đàn bà đó là ma hả?”
Trúc Chi và Nhất Uy tiếp tục im lặng, từ chối cho ý kiến. Minh lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào. Tao sẽ không bao giờ làm mấy trò như cắt tay mình như vậy. Rõ ràng hai người có nhìn thấy mà.”, Minh nhất đầu về phía Trúc Chi, “Lúc tui nhìn bà cầu cứu, bà còn la lên ‘KHÔNG’ cơ mà? Mấy người không tin tui sao? Mấy người cũng nghĩ tui bị thần kinh sao?”
Trúc Chi bổng dưng nói với Thanh Lâm:
“Ông đi mua dùm tui chai nước đi. Tự nhiên tui khát nước quá.”
Lâm đương nhiên chạy đi ngay, không thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân đối tốt với cô ấy như thế được.
Trúc Chi giờ mới nói với Minh:
“Tụi này cũng nhìn thấy người đàn bà đó. Tụi này tin ông.”
Minh nuốt nước bọt:
“Vậy bà cũng nghĩ người đàn bà đó là MA chứ?”
Trúc Chi đành ậm ừ:
“Nhưng ông phải hứa với tụi này là đừng gặp ai cũng nói mình thấy ma được không? Ông không sợ người ta loan tin ông bị điên hay sao? Thầy cũng khổ tâm lắm rồi. Đừng để thầy lo lắng thêm. Từ giờ, tụi này sẽ lắng nghe ông, được chứ?”
Minh tỏ ý đã hiểu. Nhưng cậu vẫn mơ hồ:
“Rút cuộc người đàn bà đó là ai? Sao lại xuất hiện đòi bắt tui đi theo bà ấy? Lúc đó sợ quá, tui lo chạy chứ đâu dám làm gì. Giờ nghĩ lại, giá như lúc ấy đừng chết nhát thì có thể đã biết rồi.”
Nhất Uy nói:
“Mày bỏ chạy là đúng. Trong tình huống đó mày không bỏ chạy, sao tao với Chi thấy mà cứu mày được.”
Trúc Chi không biết có nên nói với Minh, người đàn bà đó chính là mẹ ruột của cậu không. Bà ấy muốn bắt cậu ấy theo cũng vì muốn chắm sóc cậu ấy. Trúc Chi chỉ nói:
“Nhưng mà ông yên tâm đi. Bà ta không còn xuất hiện nữa rồi.”
“Tụi mày có nghĩ trên đời này có ma quỷ không?”
Nhất Uy xua tay:
“Trên đời này làm gì có ma quỷ. Mày đừng suy nghĩ về người đàn bà đó nữa. Lo dưỡng thương cho tốt, sau đó trở về học.”
Minh vẫn không thể quăng mớ suy nghĩ về người đàn bà đó ra khỏi đầu. Nhưng cậu sợ hai người duy nhất tỏ ra tin tưởng mình cũng bỏ mặc mình, nên không nói ra suy nghĩ trong lòng. Hai người họ rõ ràng không muốn mình buồn nên nói cũng nhìn thấy người đàn bà đó đây mà.
Nhất Uy thấy Thanh Lâm đã đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại, cậu đứng dậy muốn đi tìm Lâm. Cậu ra hiệu cho Trúc Chi ở lại với Minh.
Trong phòng bệnh chỉ còn Trúc Chi và Minh. Lúc này, ánh mắt của Minh đột nhiên thay đổi, vô hồn và mặt không cảm xúc. Minh nói với Trúc Chi:
“Nào cô em bé bỏng. Cuối cùng hai chúng ta cũng được nói chuyện riêng.”
Giọng điệu này đích thị là người cô quen biết. Trúc Chi giật mình nhìn Minh, cậu ấy nhìn cô mỉm cười hơi đểu, cô đanh giọng:
“Vô ảnh?”
Minh tặc lưỡi:
“Anh rất thích cái tên Vô Ảnh này.”
Trúc Chi đứng dậy, nắm chặt tay, hơi đề phòng:
“Ngươi lại muốn gì đây?”
“Thôi mà. Anh chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng thôi. Nghe nè, nếu anh không có vật chủ, anh chỉ là một làn khói đỏ lè. Anh ghét màu đỏ lắm. Anh hứa sẽ không làm gì thằng nhóc này. Nó quá yếu để anh ký sinh. Yên tâm đi.”
“Vậy ngươi muốn nói gì ở ta?”
“Xưng hô vậy hơi xa lạ đó nha. Cứ kêu anh một tiếng là anh đi mà.”
Trúc Chi không trả lời. Minh nói tiếp:
“Cây trâm đó không phát huy tác dụng. Anh không thể trực tiếp cầm nó. Em có biết lý do không?”
Trúc Chi cười khẩy:
“Tôi đoán do anh là quỷ chăng? Quỷ không chạm vào thần vật được. Với lại, tôi biết một tin mà anh không biết nữa, cây trâm đó không tồn tại ở cỏi âm lâu được, như vậy sẽ mất thần khí của nó.”
“Hèn chi.”, Vô Ảnh gật gù, “Biết ngay mà. Anh biết có một thứ giữ được thần khí của cây trâm. Em giúp anh lấy nó nhé?”
“Tại sao tôi lại giúp anh.”
“Vì nếu em không giúp anh, anh sẽ hại bất cứ người nào thân thiết với em, cô bé à. Bắt đầu từ thần ôn yếu đuối này. Anh đảm bảo đấy. Đây là trao đổi của chúng ta, em giúp anh lấy bảo vật, và anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”
Hơi thở của Trúc Chi trở nên gấp hơn. Trúc Chi do dự. Vô Ảnh là tên quỷ xấu xa. Lần trước, hắn chưa kịp nghe Trúc Chi trả lời đồng ý giao cây trâm hay không, đã đâm một nhát vào bụng Tuấn Tú. Lần này, nếu cô còn không đồng ý với hắn, hắn nhất định làm tổn thương Minh và những người khác thật.
Trúc Chi cuối cùng cũng đưa ra quyết định:
“Tôi sẽ giúp anh. Nhưng anh phải thề không được làm tổn thương ai hết.”
Vô Ảnh trong cơ thể của Minh bật cười the thé, hắn nói:
“Chuyện nhỏ mà cô bé ơi.”
“Món đồ đó lấy ở đâu?”
“Nói thiệt nha. Nếu anh tự tay lấy được đã không nhờ em.”
Trúc Chi im lặng chờ Vô Ảnh nói tiếp. Hắn gượng dậy, nhìn ra bên ngoài cửa vẻ đề phòng, hắn bóp tay một cái, cửa phòng liền tự khóa lại. Hắn nghiêm túc nói:
“Tại bảo tàng Mỹ Thuật của Thành phố có một món đồ cổ. Nó hình chữ nhật, được làm từ gỗ trầm hương loại kỳ nam đặc biệt quý hiếm, là hộp trang điểm của công chúa thời phong kiến xưa. Nó thuộc hàng Bạch kỳ trong loại Nam kỳ, sắc trắng ngà, xám nhạt, giá rất cao, xung quanh được trạm khắc tinh xảo.”
“Theo như tui được biết, người ta dùng gỗ trầm hương để làm nhang thôi mà.”
“Cô em đâu giống loại ‘ếch ngồi đáy giếng’ đâu ta?”
Trúc Chi tức giận:
“ANH?”
Vô Ảnh lập tức đổi giọng nịnh nọt:
“Chắc do cô em không hiểu biết hết về trầm hương thôi chứ không phải hạng ngu dốt.”
Thấy Trúc Chi có vẻ giận dữ hơn, Vô Ảnh nói thẳng vô đề tài:
“Anh nói cô em biết, trầm hương là tinh túy của đất trời, chứa đựng tâm linh cao, đó là lý do người ta còn làm vòng tay bằng gỗ trầm để xua đuổi tà ma đấy.”
“Vậy thì liên quan gì tới cây trâm?”
Vô Ảnh vừa cười duyên vừa nháy mắt với Trúc Chi, khiến cô nổi da gà. Trúc Chi thầm vái ông trời, cô thật sự không muốn nhìn nụ cười kiểu đó trên mặt Minh một lần nào nữa. Vô Ảnh nói nhẹ như bay:
“Liên quan hết mọi thứ. Hộp trầm hương đó còn có tác dụng bảo quản thần vật. Chỉ cần bỏ cây trâm vào hộp, cây trâm sẽ không giảm thần khí nữa. Chuyện em làm rất đơn giản: Lấy cái hộp cho anh.”
“Ý anh là muốn tui TRỘM cái hộp trong bảo tàng sao?”