Cười cũng phạm pháp?
Cứ cười đấy!
Cuối cùng, Minh Thù và Thượng Quan Phong bị thầy giáo đang nổi điên, phạt quét sân thể dục một tuần, bên cạnh đó còn phải viết bản kiểm điểm.
Minh Thù và Thượng Quan Phong đi từ phòng giáo vụ ra, Thượng Quan Phong ôm mặt, thanh âm nặng nề:
“Hài lòng chưa? Lộc Manh, mặc kệ cậu làm cái gì, tôi cũng sẽ không thích cậu, chết tâm đi.”
“Thật may, tôi cũng không thích cậu.”
Trẫm đâu có thích đồ con trai xấu tính, còn kém xa đồ ăn vặt của trẫm.
Thượng Quan Phong cho rằng Minh Thù mạnh miệng.
Trước đây hắn còn nghi ngờ, sao cô lại thay đổi nhiều đến vậy? Bây giờ mới hiểu rõ, cô làm như vậy, không phải là muốn hắn chú ý tới sao?
Minh Thù nhẹ nhàng lướt qua người Thượng Quan Phong.
…
Diệp Miểu Miểu tìm bạn gỡ bài đăng kia xuống, nhưng rất nhiều người đã thấy, hơn nữa nhờ hành động của Thượng Quan Phong ở nhà ăn, chuyện này được truyền khắp trường.
Minh Thù – nhân vật chính trong câu chuyện này, đi học dường như không có chuyện gì xảy ra. Đối mặt với chỉ trỏ của người khác, cô còn có thể mỉm cười đáp lại. Rõ ràng nụ cười tỏa nắng kia rất ôn hòa, nhưng không biết tại sao trong lòng họ lại thấy sợ hãi, không dám bàn tán trước mặt cô.
“Manh Manh, cậu nghĩ việc này ai làm?”
Lúc thầy giáo xoay người ghi chép lên bảng, Diệp Miểu Miểu hạ giọng hỏi Minh Thù, cô ấy luôn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, còn có ảnh chụp.
Nhưng Minh Thù ngậm miệng không đề cập đến chuyện này, mình còn có thể làm sao?
Thực sự là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
“Ngoại trừ Kim Vũ Kỳ thì còn có thể là ai?”
Sáng hôm nay Thượng Quan Phong chạy tới chất vấn cô, rất rõ ràng không phải là chủ mưu. Ngoại trừ Thượng Quan Phong, cũng chỉ có Kim Vũ Kỳ.
“Kim Vũ Kỳ?”
Âm điệu của Diệp Miểu Miểu nhất thời thay đổi:
“Manh Manh, làm sao cậu biết?”
Minh Thù quay sang Diệp Miểu Miểu, mỉm cười:
“Cậu đoán xem.”
Trẫm chỉ đoán, làm sao trẫm biết là như thế nào chứ.
Buổi chiều tan học, Minh Thù phải đi quét sân thể dục, Diệp Miểu Miểu muốn đi giúp nhưng bị Minh Thù cự tuyệt, Diệp Miểu Miểu chậm rãi rời đi.
Sân thể dục rất lớn, Minh Thù căn bản không có ý định quét dọn. Cô đi qua sân thể dục đến một chỗ khác, bên cạnh có một khu rừng nhỏ. Mỗi ngày tan học Kim Vũ Kỳ sẽ hẹn hò cùng một nam chính ở chỗ này.
Minh Thù định đi xem bọn họ thế nào, có cơ hội cũng có thể phá hư buổi hẹn hò của bọn họ, nâng giá trị thù hận.
[Ký chủ, cô có thể trói Kim Vũ Kỳ lại, nhốt cô ta vào cái phòng mà cô bị nhốt lúc trước, việc thu được giá trị thù hận hoàn toàn không khó, mặt khác cũng có thể xả giận cho nguyên chủ.]Minh Thù: “…”
Hài Hòa Hiệu lại đang xúi giục trẫm.
Trẫm đã nói là không muốn bị xúi giục rồi.
Ngươi không thấy có lỗi với tên của ngươi sao?
Lương tâm của ngươi sẽ không cắn rứt hả?
Đôi mắt Minh Thù đảo đảo: “Cậu cung cấp cho tôi đạo cụ gì sao?”
[Tôi có thể trông chừng cho cô.]Minh Thù ghét bỏ:
“Có ích gì, câm miệng lại đi.”
Hệ thống tồi, ngoại trừ xúi giục cô, rốt cuộc còn có gì xài được?
[…]Minh Thù đi qua rừng cây nhỏ, trong rừng có một hồ nước nhỏ, nước trong hồ trong vắt, có thể thấy được bèo rong dưới đáy hồ.
Có vài con cá bơi qua bơi lại, tạo ra vài con sóng lăn tăn.
Minh Thù thấy hai người ngồi bên hồ, nữ sinh nghiêng đầu, thần sắc nhu hòa, tâm sự cùng nam sinh bên cạnh, nam sinh kia cầm bút, đang vẽ cái gì đó.
Vị nam chính này không thể nói chuyện, thích vẽ, thường xuyên đến đây, cho nên mỗi khi tan học, Kim Vũ Kỳ đều đến nơi này nói chuyện với tên đó, dần dần khiến gã mở trái tim, thích Kim Vũ Kỳ.
Minh Thù ngồi xổm sau hàng cây, hơi ảo não suy nghĩ về lời đề nghị của Hài Hòa Hiệu.
Nếu cô trói Kim Vũ Kỳ lại, tống qua bên kia, chắc tiêu hao không ít sức lực, ăn bao nhiêu mới có thể bù lại?
“Lộc Manh, cậu ở đây nhìn cái gì?”
Bên cạnh Minh Thù đột nhiên có một bóng người ngồi xuống, âm thanh quen thuộc vang lên.
Minh Thù quay đầu, nhìn ánh mắt tò mò của nam sinh, nam sinh không mặc đồng phục, chỉ mặc áo thun, mặt trước in hình đầu lâu, nhìn qua có chút dữ tợn.
“Tại sao lại là cậu?”
Vô tình gặp một lần là trùng hợp, vô tình gặp hai lần là duyên phận, gặp ba lần:
“Cậu có mục đích gì? Coi trọng tài hoa của trẫm hay là gương mặt đẹp của trẫm?”
Hay là muốn mưu hại trẫm, lấy đồ ăn vặt của trẫm?
Nam sinh tựa vào thân cây bên cạnh, cười như không cười nhìn Minh Thù:
“Bạn Lộc Manh hình như rất tự tin.”
“Do trời sinh.”
Chính là tự tin đó, không phục thì nhào vô!
Nam sinh: “…”
Chưa từng thấy ai tự tin như người này.
Nam sinh ngồi xổm xuống: “Cậu xem cái gì ở đây?”
Minh Thù dịch sang một bên: “Cậu có mục đích gì?”