Lạc Ân Nghiên mỉm cười gật đầu lễ phép chào lại. Âu Thành Triệu nhẹ nhàng hỏi cô.
“Chị muốn ăn cái gì không?”
“Không cần phải phiền mọi người, tôi biết có một quán ăn rất ngon nên hai chúng ta ra ngoài ăn đi”
Vừa dứt lời Lạc Ân Nghiên nắm tay cậu, tạm biệt quản gia rồi bước nhanh ra ngoài. Âu Thành Triệu nhìn cánh tay đang nằm chặt cổ tay mình thì nhếch môi cười nhạt, cậu chuyển thế bị động thành chủ động nắm chặt lấy lòng bàn tay nhỏ bé ấm áp kia. Mặt suy nghĩ gì đó một lúc thì liền nói.
“Hôm nay em có thể vào công ty của chị chơi được không?”
“Công ty tôi sao? Nhưng mà ở đó rất chán không có gì cho cậu chơi đâu”
“Ngồi nhìn chị làm việc thôi cũng đủ mà”
Thấy vẻ quyết tâm muốn vào như vậy cô cũng không nỡ từ chối nên đồng ý cho cậu vào theo mình. Hai người tiến ra xe một trái một phải mở cửa chui vào trong. Động cơ khởi động tiếng Porsche gầm lên vài tiếng rồi từ từ đi ra khỏi cánh cổng bằng đồng đắt tiền.
*************************
Cô cùng Âu Thành Triệu đến một quán ăn nổi tiếng ở Thành phố A.
Quán này được thiết kế theo phong cách cổ xưa của người Việt Nam, đặc biệt cô rất thích món phở bò ở đây, ăn vào rồi thì chỉ có ghiền tới tấp. Đây cũng là quán ruột của Lạc Ân Nghiên, vì vị trí ở đây cũng rất gần công ty nên mỗi buổi sáng cô đều ra đây để ăn món ngon này. Chủ và nhân viên ở quán tất cả đều là người Việt Nam, họ giao tiếp với người nước ngoài đều là bằng tiếng Anh cũng có lúc lại là tiếng Trung. Mỗi buổi sáng ở đây thường rất đông có khi chỉ mới trong hai ba giờ đã bán hết sạch, muốn ăn thì phải đi từ sớm nếu không sẽ xếp hàng rất lâu. Cũng may mặc dù đi hơi muộn nhưng quán cũng chưa đông lắm, Âu Thành Triệu lủi thủi theo sau cô đi vào quán. Ngồi xuống bàn, Lạc Ân Nghiên liền gọi hai tô phở bò tái, cô nhìn cái người mặt ngơ ngác ngồi trước mình thì mỉm cười nói.
“Cậu đã từng thưởng thức món phở ở đây chưa? Thật sự rất ngon đó nha, không thử là rất phí đó”
Âu Thành Triệu hay tay trên bàn chống cằm nhìn cô lắc đầu. Món cậu ăn đều là sơn hào hải vị cũng chưa từng thưởng thức những món ăn bình dân giản dị như vậy, lâu lâu cô muốn ăn thì cậu đều chiều theo.
Năm phút sau tô phở được bưng ra, mùi thơm ngào ngạt bốc lên khiến Lạc Ân Nghiên phải nuốt nước bọt liên tục, cô thèm lắm rồi từ lúc về Trung tới giờ chưa có dịp để ra đây ăn, hôm nay cô liền ăn xả láng. Âu Thành Triệu đối diện cũng ngửi được thấy mùi thơm này, không biết do kích thích vị giác hay sao mà nước bọt của cậu cũng tiết ra không ngừng. Nhân viên bưng một khay trên đó có hai tô phở và một dĩa rau cùng chanh, vì ở đây nấu hoàn toàn theo khẩu vị Việt Nam nên những món ăn kèm này đều luôn đi đủ.
“Chúc quý khách ngon miệng” nhân viên cúi đầu nói sau đó liền quay đầu đi vào trong. Lúc này quán ăn đã bắt đầu đông dần, người người chen chúc nhau đi vào, cũng hên là cô vào kịp chứ không là khỏi ăn luôn.
Lạc Ân Nghiên vắt chanh rồi bỏ rau vào tô cậu, người Trung không ăn tương ớt nên cũng vắt chanh vào rồi thôi, ai có nhu cầu ăn cay thì liền lấy xì dâu thay vào. Cô lấy đũa rồi muỗng đưa cho cậu, săn sóc từng li từng tí như một đứa trẻ. Thấy cô cưng chiều mình Âu Thành Triệu cũng ỷ lại ngồi chờ cô làm.
“Được rồi ăn đi, sắp muộn giờ làm của tôi luôn rồi nè”
Nêm nếm đậm đà tô của mình xong cô cũng bắt đầu ăn. Hương vị ngon ngọt sộc thẳng vào mũi, Lạc Ân Nghiên rung chân gương mặt thích thú vì ngon, nhìn cô lúc này không khác gì đứa trẻ lấy được kẹo mà trở nên ngoan ngoãn. Người trước mặt cũng không khác gì cô, vừa ăn vào liền trợn tròn mắt. Đúng là giống cô nói, ăn rất ngon thậm chí nó còn ngon hơn cả mấy món đắt tiền mà cậu hay ăn đi, ăn vào rồi chỉ muốn ăn nhiều, nhiều thêm nữa.
Hai người ăn xong thì cũng gần tám giờ, Âu Thành Triệu muốn đứng lên thanh toán thì bị cô dang ray cản lại. Dịu dàng nói.
“Để tôi thanh toán cho, cậu thanh toàn nhiều rồi để cậu trả riết cũng không hay” Thấy cô kiên quyết vậy cậu cũng bất lực để cô trả.
Hai người ăn xong liền tiếng ra ngoài lên xe về công ty. Vì gần ở đây nên cũng không tốn nhiều thời gian, ba phút sau chiếc xe đã dừng ngay gara để xe của công ty rồi. Lạc Ân Nghiên cùng cậu đi vào, nhân viên đồng thanh chào cô.
“Lạc tổng” Cô vừa đi vừa gật đầu mỉm cười. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào tên đi phía sau cô, các nhân viên nữ ai cũng hà hốc chìm trong vẻ đẹp trai lại có chút lai lai của cậu. Sợ rằng con mắt của học cũng muốn rớt ra ngoài vì Âu Thành Triệu mất rồi.
Mặc dù vậy cậu cũng không quan tâm lắm liền đi nhanh lên ngang hàng rồi nằm tay cô như muốn tuyên bố rằng ‘Tôi là người yêu của Lạc tổng các người’. Có vẻ mấy người kia hiểu được nên cũng rón rén dời ánh mắt đi, ai chứ người yêu của sếp thì phải né ngay và luôn nếu không muốn bị đá ra khỏi công ty.