“Lý Hào Kiệt chồng tôi đang ở đây, chị hỏi tôi những vấn đề này, có phải là định gây mâu thuẫn cho gia đình tôi chăng?” Tôi tiếp lời: “Anh Vũ hiện nay là tổng giám đốc của công ty tôi, chúng tôi chỉ ra ngoài ăn cơm bàn công việc mà thôi.”
Trong mắt của tôi, bữa cơm này chỉ là một bữa cơm của công việc mà thôi.
Ngày hôm đó Lương Khanh Vũ nhìn thấy Lý Hào Kiệt tuy không hề nói gì nhưng hôm nay trông thấy Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh anh ấy cũng đã hiểu rõ.
Anh ấy cũng chủ động giải vây hộ tôi: “Đúng vậy, tôi vừa mới tới Thành phố Vĩnh An không mang nhiều quần áo, cũng không có bạn bè gì, đành phải nhờ em ấy chọn giúp tôi.”
Tôi nhìn anh ấy đầy cảm kích.
Ý nghĩ của Tống Duyên Minh càng sâu xa hơn: “À.” Lại nũng nịu với Lý Hào Kiệt: “Xin lỗi, em không có ý gì cả.”
Lý Hào Kiệt chỉ nói một câu: “Không sao.”
Nhưng sắc mặt của anh ta lại không hề tốt hơn.
Sau khi ăn xong tôi định đi cùng với Lương Khanh Vũ, không ngờ Lý Hào Kiệt lại giữ chặt tôi lại: “Chồng ở đây, cô còn định đi theo người đàn ông khác sao?”
Một câu nói của anh ta không chỉ khiến tôi mà ngay cả Tống Duyên Minh cùng ngây cả người ra.
Cô ta nhìn Lý Hào Kiệt, õng ẹo hét lên: “Hào Kiệt…”
Lý Hào Kiệt không hề để ý tới cô ta, mà nói với tôi: “Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về.”
Giọng điệu của anh ta không phải để bàn bạc mà chính là mệnh lệnh.
Tôi không dám từ chối.
Cuối cùng, chỉ có thể ngồi một mình trên xe Lý Hào Kiệt để về công ty.
Khi tôi tới công ty, Lương Khanh Vũ đang ở trong văn phòng đợi tôi.
Câu đầu tiên anh ấy nói khi gặp tôi là: “Chồng em thích chị em sao?”
Tình trạng ban nãy đã hoàn toàn rõ ràng.
Tôi gượng cười không trả lời, coi như là thừa nhận.
Sắc mặt của Lương Khanh Vũ đột nhiên lóe sáng, nhìn tôi: “Hôn nhân là chuyện cả đời người, nếu như em sống với anh ta không hạnh phúc, có lẽ… có thể suy nghĩ đến người khác xem sao.”
“Người khác?”
Tôi lui lại phía sau.
Khoảng cách gần như vậy nên tôi có thể nhìn thấy gương mặt Lương Khanh Vũ hơi đỏ: “Không phải người nào khác, mà chính là anh.”
“Anh Vũ, em…”
Khi tôi đang không biết nên từ chối anh ấy ra sao, Lương Khanh Vũ đứng thẳng người dậy, nói rất nhẹ nhàng: “Anh chỉ nói vậy thôi, em đừng để bụng, dù thế nào đi nữa, em vẫn là đàn em khóa dưới của anh.”
Anh ấy vẫn luôn như vậy, không bao giờ bắt ép tôi chuyện gì cả.
Nhưng… thay đổi nhanh hơn nhiều so với dự đoán của tôi.