Cái này đúng là đùa với lửa sẽ chết cháy mà!
Khoảng cách giữa hai người rất gần, anh lại thở dài như vậy, Lâm Sơ Thịnh có thể cảm nhận một cách rõ ràng, còn tưởng là do quá đau, cô bất giác nghiêng đầu nhìn anh.
Thái dương khẽ cọ qua cằm anh —
Hơi thở của cô như bị tắc nghẽn, ánh mắt hai người chạm nhau, gần tới mức hơi thở dây dưa lẫn nhau.
Đôi mắt anh đen kịt, khiến tim cô đập mạnh, loạn nhịp.
“Tôi không đau đâu, em tiếp tục đi.” Giọng nói khàn khàn như đang phải kiềm chế gì đó.
Xử lý miệng vết thương cũng chỉ mất vài phút, Lâm Sơ Thịnh bỏ tăm bông xuống, nắp chặt lọ thuốc lại, Quý Bắc Chu lại đợi thuốc mỡ ngấm vào hết, sau đó mới mặc áo vào.
“Cái này là đồ tôi tặng anh, còn có cả anh Hắc Tử nữa.” Lâm Sơ Thịnh chỉ vào túi đồ lúc nãy cô mang đến, “Không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.”
“Ừm.” Quý Bắc Chu không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng Hắc Tử ở sau vườn, nhưng vẫn nghe được tiếng mở cửa, đoán hai người bôi thuốc xong rồi, hắn dập đầu thuốc lá xuống, vừa xoa cánh tay vừa đi trở về phòng.
“Ôi lạnh thế, ra ngoài buổi tối, đúng là thấy lạnh thật.” Hắc Tử xoay người đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Quý Bắc Chu, cười với vẻ trêu ghẹo, “Đội trưởng, anh với chị dâu có tiến triển gì không?”
Quý Bắc Chu không lên tiếng.
“Trai đơn gái chiếc, lại cởi quần áo bôi thuốc, chẳng lẽ lại không xảy ra chuyện gì?”
“Cậu nói hay như vậy, sao không đổi nghề sang hát tướng thanh* đi?” Quý Bắc Chu nhướng mày, duỗi tay về phía hắn, “Còn thuốc không?”
*Tướng thanh; tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Gần đây anh đang cai thuốc, cũng không mang thuốc trong túi nữa, khi không nhịn được nữa mới đến chỗ Hắc Tử lấy một điếu thuốc cho đỡ thèm.
“Trong hộp này còn hai điếu, cho anh hết đấy.” Hắc Tử ném hộp thuốc và bật lửa cho anh, sau khi Quý Bắc Chu nhận lấy thì đi ra khỏi cửa.
Hắc Tử vò đầu một hồi lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người này có xảy ra chuyện gì không?
Hay là đã làm xong việc rồi, nên đội trưởng mới cần hút thuốc, để nhớ lại dư vị?
Quý Bắc Chu ngồi trên tảng đá ở sau vườn, châm điếu thuốc, giơ tay ấn vào giữa mày, nghĩ đến chuyện vừa rồi, vẫn cảm thấy vùng cổ nóng như bị thiêu đốt.
Cổ họng vừa khô vừa khát, anh hút gần nửa điếu thuốc, càng thấy phiền hơn.
Lúc nãy sao anh lại có thể nhịn được?
Quý Bắc Chu cũng cảm thấy anh cũng không phải là chính nhân quân tử gì, ngoài miệng cũng nói không ít lời cợt nhả, nhưng đúng là chẳng động tay động chân được mấy lần.
Làm một người đàn ông đoan chính thật khó mà!
Trong lòng thấy bực bội, hút gần hết điếu thuốc mà chẳng thấy vị gì.
—
Lâm Sơ Thịnh nào biết những suy nghĩ trong lòng Quý Bắc Chu, lúc này cô đang sắp xếp lại những đặc sản mua được một cách vui vẻ, chụp ảnh, tiện thể cũng đăng những ảnh chụp người, phong cảnh gần đây lên trên vòng bạn bè.
Khi Quý Bắc Chu nhìn thấy vòng bạn bè của cô, anh lại thấy buồn bực hơn.
Mấy người giáo sư Du, Ôn Bác, cả vợ chồng trưởng thôn nữa, ngay cả Hắc Tử cũng có nửa phần đầu trong đó, nhưng sao lại không có anh!
Chẳng lẽ anh không xứng hay sao?
Quý Bắc Chu cảm thấy bị nghẹn, cũng đăng một dòng chữ lên vòng bạn bè:
【 Gió đêm nay thật lạnh! 】
Lúc này Lâm Sơ Thịnh lúc này đang trả lời bình luận của bạn bè, khi load lại thì thấy tin của anh.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gió đêm nay đúng là có hơi lạnh…
Cô like tin của anh đầu tiên!
Quý Bắc Chu thấy dở khóc dở cười, mà Quý Thành Úc thấy được tin này cũng mông lung, anh hắn và Lâm Sơ Thịnh thêm bạn với nhau từ khi nào vậy? Sao hắn lại không biết chứ!
Hết chương 28.
Lời của tác giả:
Hắc Tử: Tôi chỉ xứng có có nửa phần đầu trong ảnh thôi?
Anh Bắc: Tôi còn chẳng có nổi nửa phần đầu cơ.
Hắc Tử: …
Quý Thành Úc: Hình như tôi bỏ lỡ điều gì rồi thì phải?