“Cậu nghĩ tớ lên tiếng sẽ thay đổi được tình thế chắc?”
Đáp án chỉ có một, không thể.
“Nhưng sao lại là tớ?”
“Đơn giản thôi, điểm Anh Văn của cậu cao nhất lớp.”
Đúng rồi, cô không để ý có chuyện này.
Thiếu nữ quay trở về bộ mặt ỉu xìu tiếp tục lê bước. Hai người đi song song nhau, Nhật An tiếp lời: “Trên đời này sẽ luôn có những thay đổi bất ngờ buộc cậu phải thích nghi, tớ cũng thế thôi. Nếu như cậu bài xích thì cứ giữ khoảng cách với tớ.”
Cơn giận của Cẩm Anh đã nguôi đi phần nào, nhỏ giọng đáp: “Tớ không có ý đó.”
Cô hiểu ra Nhật An luôn dùng sự bình tĩnh của bản thân đối mặt với cuộc sống, tựa như chú tắc kè hoa biến hoá muôn màu muôn vẻ.
Dù được thăng cấp từ bạn cùng lớp thành bạn cùng bàn với cậu nhưng Cẩm Anh không hề thấy vui mừng bởi cô luôn coi cậu là khắc tinh của mình, gặp cậu lúc nào là xui xẻo lúc đó.
Còn Hải Yến sau khi biết tin thì đập bàn rầm một cái: “Tớ không chịu đâu.”, thậm chí gặp cả cô chủ nhiệm khóc lóc diễn kịch để không bị chuyển chỗ. Cô nàng năn nỉ ỉ ôi mãi cô chủ nhiệm mới miễn cưỡng chuyển hai bàn ngồi sát nhau để Hải Yến gần Cẩm Anh hơn nhưng cô nàng vẫn chưa hài lòng lắm.
Minh Đức đối với vấn đề này không có biểu tình gì, cậu ta ngay lập tức áp dụng câu nói kinh điển của Nhật An để làm thân với bạn cùng bàn mới.
“Xin chào tớ là Minh Đức, từ nay về sau chúng ta tương thân tương ái nhé bạn cùng bàn.”
Hải Yến vẫn còn tức, quay ngoắt sang mắng cậu ta: “Tương thân tương ái con khỉ nhà cậu.”
Cẩm Anh và Nhật An ngồi phía trên: “…”
Tiết bây giờ là Tiếng Anh, giáo viên bước vào lớp nhìn chỗ ngồi mới sắp xếp rồi cho đám học sinh ngồi.
“Sắp tới sẽ là tuần thi đua và cô muốn chọn lớp mình làm lớp thao giảng, mong các em phối hợp giúp đỡ. Cô sẽ chia lớp thành 4 nhóm và mỗi nhóm sẽ chọn ra một người để thuyết trình, các bạn khác trong nhóm hỗ trợ bạn làm powerpoint và chuẩn bị bài…”
Trong khi những nhóm khác đã bầu ra người thuyết trình rồi thì bên Cẩm Anh vẫn im lìm bởi chỗ cô hầu hết toàn là mọt sách hướng nội. Giáo viên nhìn về phía cô với vẻ chờ mong nhưng Cẩm Anh chỉ cúi gằm mặt xuống bàn.
“Tổ 4 tính sao đây?”
Một cánh tay giáo viên mòn mỏi mong chờ đã xuất hiện. Cẩm Anh vội rụt tay lại nhưng đã quá muộn.
“Vậy chốt thế nhé. Hạn làm bài của các em đến tuần sau.”
Nữ sinh nhìn sang kẻ đầu sỏ gây tội vừa mới nhấc tay cô lên, đáng tiếc Nhật An chỉ như có như không cười nhìn cô. Được rồi, cậu cố ý đúng không? Cẩm Anh cảm thấy mỗi khi cô có thiện cảm với cậu thì lại xảy ra chuyện gì đó khiến nó trở về con số 0.
“Cậu muốn thuyết trình thì tự đi mà làm, lôi tớ vào làm gì?”
Thiếu niên vỗ vai cô: “Cố lên, tớ tin cậu sẽ làm được, tớ đảm nhiệm phần powerpoint.”
Lúc đầu cậu cũng không rảnh quan tâm nhưng khi nghe thấy từ “thuyết trình” thì lại nhớ tới lần thuyết trình Công Dân trước. Nhật An không tự chủ cong môi, cậu muốn biết bí mật của cô bạn này rốt cuộc là gì.