Câu trả lời của ai cũng na ná nhau, đều nói muốn đến rèn luyện bản thân, đây là cơ hội tốt, thậm chí còn có người nói muốn được làm việc ở tập đoàn Mạnh thị.
Vào lúc Thẩm Quát nói chỉ vì tiền công 100 tệ một giờ, sắc mặt bọn họ đều cùng lộ vẻ xem thường.
Đúng vậy, vì tiền, thật tầm thường.
Nhưng Mạng Tri Ninh lại rất thích sự thành thật này của Thẩm Quát, những người nói muốn rèn luyện bản thân đến khi nhận công việc này sẽ nhận ra công việc không giúp được gì cho mình. Chỉ có những người vì tiền, mới có thể vững vàng làm tốt công việc này.
Mạnh Tri Ninh lại loại những người kia, cuối cùng chỉ giữ lại năm người, trong đó có Thẩm Quát.
“Hai tuần sau là buổi ra mắt của “Ngạo Lang”, vì vậy trong hai tuần này, mỗi ngày đều phải đến luyện tập. Đừng để tôi không thấy người đâu.”
Mạnh Tri Ninh nói rõ ràng, dứt khoát. Sau khi nói xong cũng không kéo dài thêm nữa, chỉ đến nói với trợ lý Phương: “Tăng lương cho Thẩm Quát, 300 tệ một giờ, đến lúc đó để cậu ta ở vị trí chính, đứng ngay sau Tần Dụ Kiêu.”
“Vâng.”
Sau khi Manh Tri Ninh rời đi, trợ lý Phương phấn khích nói với Thẩm Quát: “Được lắm cậu nhóc, giám đốc Mạnh của chúng tôi mắt nhìn cao lắm, thế mà cậu lại được bà ấy yêu thích, tiền đồ rộng mở nhé!”
Thẩm Quát điềm đạm lễ phép nói: “Đều là nhờ Phương tổng giúp đỡ.”
Phương tổng thấy anh là người biết mình biết ta, lại không giống với những thanh niên mới lớn kiêu ngạo, cuồng ngôn, tự cho mình là đúng, liền cười vỗ vai anh.
Sau này, cậu nhóc này sẽ thành công.
Trên đường về, Chung Khải ríu rít không ngừng: “Lần nay ăn lớn rồi, 300 tệ một giờ, cha mẹ ơi! Chuyện này chưa phải là kịch tính nhất, mà là Mạng Tri Ninh lại để anh đứng vị trí trung tâm, ngay sau đại minh tinh Tần Dụ Kiêu thôi đó, anh có biết thế là ý gì không, tức là đến lúc lên sóng, mặt anh sẽ nổi tiếng khắp toàn quốc!”
Thẩm Quát không hứng thú với chuyện này, lộ mặt hay không với anh không quan trọng, chỉ mong công ty đừng khất lương anh, cứ trả lương đúng ngày là được.
Hai người rẽ vào ngõ tắt, về đến trước của nhà Thẩm Quát, chỉ thấy cô gái mặc váy màu vàng nhạt đang rón rén đứng bên cửa sổ, ghé đầu nhìn vào bên trong tối om.
Chung Khải cười cười: “Vậy em đi trước đây.”
“Ừm.”
Thẩn Quát mím mím môi, đi đến bên cạnh Lục Yên, bắt chước nhìn vào bên trong.
“Em đang nhìn cái gì?”
Lục Yên giật mình hét lên một tiếng, lùi ra phía sau: “Anh làm gì thế, dọa chết người ta!”
“Em lén lén lút lút rình mò nhà anh, còn nói anh dọa em?”
“Không phải rình mò nhé!”
“Thế sao không quang minh chính đại gõ cửa.”
“Sợ anh không có nhà, lỡ chú Thẩm đang ngủ bị gọi tỉnh thì ngại lắm.”
Thẩm Quát thích sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của cô, không phải cô gái nhà giàu nào cũng được nuông chiều đến ương ngạnh. Đôi khi, những gia đình có tiền vẫn có thể sinh được một cô con gái hiền hậu, không biết buồn khổ, còn vô cùng xinh đẹp.
Anh không biết tại sao mình lại thích như thế, nhưng thích chính là thích.
Cũng có thể là vì bản thân nằm sâu trong vũng bùn, nên mới yêu thích những gì tốt đẹp.
Anh đi vào, mở hết đèn lên, đuổi hết sự u ám trong căn nhà.
“Bố anh chắc đang tái khám ở bệnh viện, vào nhà ngồi đi.”
Lục Yên bước vào, đứng nép mình bên tường.
Thẩm Quát lấy cốc nước của mình ra, tráng qua thật lâu mới rót nước đưa cho Lục Yên.
Ánh mặt trời chói chang của ngày hè khiến Lục Yên khát thật sự, môi cũng bong cả da, liền cầm cốc lên uống ừng ực.
“Từ từ thôi” Thẩm Quát nhìn cô khát nước như quỷ khát máu, có chút đau lòng, chau mày nói: “Ai bảo em giữa trưa đến đây.”
“Ngủ nướng ấy mà, tỉnh dậy đã là buổi trưa rồi.”
Lục Yên cười cười ngại ngùng, đặt cốc xuống, nói: “Em đến lấy xe đạp, tiện thể nói với anh về một chuyện làm ăn lớn lớn lớn lớn vô cùng.”
Lần trước cô đưa Thẩm Quát về nhà, trên đường xe bị trật xích, đành để anh ngồi yên sau còn mình thì hổn hển đẩy anh về, xe đạp cũng để lại trong nhà anh.
Thẩm Quát vào phòng dắt xe ra.
“Cất tận trong phòng làm gì, phòng anh nhỏ vậy bất tiện mà, bỏ trước cửa là được rồi.”
Thẩm Quát thản nhiên: “Bên ngoài có nhiều con nít, bọn nó sẽ làm bẩn.”
“Ồ.”
Lục Yên thấy xe đã được sửa xong, còn bôi thêm dầu, thân xe cũng được lau sạch như mới.
Cô kinh ngạc lẫn vui mừng nói: “Bỏ xe ở đây không khác nào đi bảo dưỡng ha, vậy sau này em sẽ thường xuyên đến trước nhà anh cắt xích xe.”
“Nếu em thích thì cứ đến, anh giúp em bảo dưỡng xe.”
Lúc Thẩm Quát nói lời này, mắt sụp xuống, không nhìn thẳng cô, giọng điệu dịu dàng vô cùng.
Lục Yên kinh ngạc nhìn anh, không dám tin, người gai góc lạnh lùng như anh sẽ nói câu này.
Cô có chút không quen.
“Gì mà bỗng tốt với em thế” Lục Yên vỗ sau vai anh, đùa: “Không hề giống anh nha.”
“Anh nên thế nào mới đúng?”
Lục Yên ngẫm nghĩ: “Anh nên hung dữ nói nếu không mời mà còn đến nữa anh sẽ vứt xe em ra ngoài.”
Thẩm Quát mím mím môi, cầm lấy cốc nước cô đang dùng, uống một hơi cạn sạch.
“Nếu em thích, bây giờ anh có thể vứt cả em lẫn xe đạp ra ngoài.”
Lục Yên lùi về phía sau, đề phòng nhìn anh.
Môi anh cong lên một tia cười nhàn nhạt.
Rất hiếm khi, trên mặt anh có nụ cười thuần túy như vậy, không phải là trào phúng, không phải là hùa theo người ta, mà là một nụ cười thật sự, vì vui vẻ mà cười.
“Em phát hiện, anh cười lên trông rất đẹp nha.”
Lục Yên như thể phát hiện ra một đại lục mới, đi đến vỗ vỗ hai má anh: “Anh ấy, nên thế này, tính toán ít lại, chân thành nhiều hơn, dần dần mọi người sẽ yêu mến anh, bạn bè anh rồi cũng sẽ nhiều lên.”
Thẩm Quát để cô tùy ý nặn má mình, nói: “Anh không cần quá nhiều bạn.”
“Sai!” Lục Yên chính nghĩa nói: “Bố em dạy, làm kinh doanh thì cần kết bạn, con muốn thành công, muốn có thật nhiều tiền, thì cần người bạn có thể giúp đỡ con!”
“Ý em nói, là bạn xã giao.”
“Đương nhiên, trên thương trường cần rất nhiều bạn xã giao, cũng không ít những người bạn chân thành với mình, mà những người bạn chân thành, tương lai sẽ trở thành cánh tay đắc lực và là nơi đáng tin cậy với anh.”
Thẩm Quát nghe xong lời Lục Yên, im lặng.
Lần này, nếu không phải Chung Khải bắc cầu cho anh, anh vốn không thể nào có được công việc và tiền lương cao như vậy ở Mạnh thị.
Anh thuận tay vỗ vỗ đầu cô: “Tuổi trẻ mà suy nghĩ cũng già dặn nhỉ.”
“Lần này là em tìm anh để bàn chuyện làm ăn lớn đây” Cô thần bí nói với anh: “Đi nào, em mời anh ăn cơm, chúng ta từ từ bàn.”
Thẩm Quát sờ túi quần, thấy bên trong là tiền trợ cấp tập huấn Mạnh thị vừa phát sáng nay, trong lòng quyết tâm.
Anh lấy mũ lưỡi trai trên móc xuống, đẩy xe ra cửa.
Lục Yên thấy anh tự nhiên như không đạp xe cô, liền nói: “Ầy, anh đạp xe, em đi bộ, không công bằng gì cả.”
Thẩm Quát quay đầu lại, đúng lúc ánh nắng rọi xuống khuôn mặt anh, đôi mắt hiện rõ tình cảm nồng nhiệt.
“Lên xe, anh chở em.”
Lục Yên bước đến sau lưng anh: “Thật hay giả vậy, tốt thế?”
“Ừ.”
“Anh sẽ không dừng giữa đường đẩy em xuống cống chứ.”
“…”
Thẩm Quát tháo mũ lưỡi trai, đội lên đầu cô: “Bớt nói nhảm đi.”