Ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của chàng nhìn A Hải chằm chằm khiến hắn ta im lặng ăn phần của mình. Nàng đang ăn sao cứ thấy mùi gì đó chua chua. Chợt một miếng thức ăn đã được chàng đút vào miệng cho.
Nàng nhìn chàng chằm chằm ngụ ý nói chàng đút ta làm gì? Chàng cũng dùng ánh mắt biểu thị lại là mau ăn đi. Hai người bên ngoài rất hòa thuận nhưng bên trong lại dùng ánh mắt đấu đá không ngừng. Hạ Kỳ ngồi bên cạnh cười thầm.
…—————-…
…Một tuần sau….
Thời gian nàng đi đã đến cũng đã đến lúc phải về rồi. Đáng lẽ ra nàng định ở vài ngày nữa nhưng tên chết bầm nào đó nói không về thì sẽ bại lộ chuyện nàng cho người giả bệnh mất.
Nói đi cũng phải nói lại Phong Lan Thần thật gian xảo kiếm hết lí do này đến lí do kia để ở lại với nàng sau đó cấm túc nàng đủ thứ nào là không tiếp xúc thân mật với người khác kể cả nam với nữa trừ chàng ra, ăn mặc kín đáo một chút,… Thật phiền phức! Phải mất 2 canh giờ tạm biệt mọi người mới thả cho nàng đi. Trên đường đi nàng chẳng thèm để ý đến chàng! Đang đi tự dưng xe ngựa dừng lại.
– Hạ Kỳ! Có chuyện gì vậy?
Nàng sau cú ngã nhào xuống ghế thì hỏi vọng ra ngoài.
– Nương nương! Có thích khách.
Hạ Kỳ nhìn xung quanh thấy một đám thích khách áo đen khoảng hơn 30 người đang lao đến đây. Lần này e là đã có chuẩn bị trước rồi. Tiếp sau đó là hàng chục tên vây quanh xe ngựa bắt đầu tấn công.
– Chủ tử của ngươi đang bị thương qua chăm sóc chàng đi.
Nàng từ xe ngựa bay ra đối diện đám người đó.
– Các ngươi là ai?
Nàng nhìn từng tên một khẽ đánh giá. Trên người bọn chúng có sát khí rất nặng còn có hình như chúng biết dùng tiên pháp. Lần này e là khó thoát.
– Là ai không quan trọng.
Một tên áo đen từ đâu lên tiếng.
– Các ngươi chặn đường của ta là muốn làm gì?
– Giao Bắc Minh Đế ra đây.
– Chàng ấy kết thù với các người sao?
– Đúng.
– Một tên trói gà không chặt có thể làm gì các ngươi.
Nàng biết ngay là mấy tên đó nhắm vào chàng.
– Ha! Hay cho câu trói gà không chặt?
Tên đó vừa cười nhạo xong thì đồng loạt xông lên đánh vào. Nàng vừa đánh trả bọn chúng vừa chặn không cho họ đánh vào xe ngựa. Quả như dự đoán linh lực của nàng căn bản không đánh lại được.
Bị một chưởng tên áo đen đánh bị thương sau đó là vài vết đao cứa vào da thịt nàng khiến nó chảy máu. Biết không ổn nàng vội vào xe dắt tay chàng cùng chạy.
– Phong Lan Thần! Đi theo ta! Nơi này không thể ở lâu.
Nàng vừa nói vừa lôi tay chàng ra.
– Nàng sao vậy! Bị thương rồi.
Phong Lan Thần không quan tâm hoàn cảnh hiện tại lo lắng hỏi nàng. Chạy được chưa đến 3 bước đã bị bọn chúng chặn lại. Hạ Kỳ thì đang bận rộn sử lí mấy tên kia căn bản không thể đến kịp chỉ dựa vào nàng mà thôi.
– Cô nương! Chúng ta không thù oán! Ta khuyên cô mau đi đi. Đừng lo chuyện bao đồng nếu không ta sẽ giết cô chôn cùng hắn.
Tên áo đen cầm đầu dơ kiếm lên đe doạ nàng.
– Chàng ấy là phu nhân của bổn cung! Muốn sống cùng sống muốn chết cùng chết.
Nàng kiên quyết bảo vệ chàng.
– Nàng mau đi đi! Bọn chúng sẽ tha cho nàng.
Phong Lan Thần biết mục tiêu của chúng là mình nên khuyên nàng đi.
– Ngươi đang bị thương tạm thời đừng có dùng tiên pháp bừa bãi. Chút nữa ta đánh lạc hướng bọn chúng ngươi chạy đi.
Nàng giữ nguyên ý định không rời đi. Bắt đầu từ lúc đó Phong Lan Thần tự nhiên chuyển từ khuôn mặt lo sợ sang nguy hiểm môi cong lên một đường.
– Tiểu Ly Nhi! Nàng nghĩ kĩ rồi.
– Nhãi con! Ngươi lắm mồm thế làm gì?
– !!!
Phong Lan Thần cười khẽ nhìn nàng. Đang trong tình thế căng thẳng hắn còn cười được… vậy là nghĩ được cách giải quyết rồi.
…- Hết chương 28 -…