Nam Cung Diệc Phi càng lúc càng có hứng thú với Đông Phương Hạ! Vợ chồng Đông Phương Viêm cảm thấy con trai của mình thay đổi rất nhiều, thông minh lanh lợi, giống như con hồ ly nhỏ!
Chỉ cần là nhân tài thì Đông Phương Hùng sẽ không bỏ qua, khi thấy Đông Phương Hạ vung tay bảo ba người Tây Môn Kiếm ra về, lập tức cắn răng nói: “Được, chú đồng ý với cháu!”
Âm mưu của Đông Phương Hạ thành công, nụ cười trên miệng càng rạng rỡ, đứng lên nói với Tây Môn Kiếm: “Tây Môn, ngày mai anh gọi hai anh em đến thay họ, sau khi lấy được biển số xe từ chỗ chú hai rồi giao dịch!”
Nói xong, Đông Phương Hạ nói với hai người anh em tử sĩ: “Sau khi đến khu quân đội, tìm vài cao thủ luyện tập, mau chóng từ hai phút bốn mươi lăm giây nâng lên còn chín mươi giây”.
“Vâng, cậu chủ!”
Nghe xong, Đông Phương Hùng hận không thể mang Đông Phương Hạ ra xử bắn, cậu nhóc này, rất biết tính toán! Vừa lấy được biển số xe, lại có thể nâng cao thực lực người của anh.
…
Trong biệt thự, mọi người đều di chuyển trận địa! Mấy ông lão đó cũng ra về! Tại phòng khách, Đông Phương Hạ kể lại tất cả mọi việc xảy ra trong mấy năm qua không hề giấu diếm. Người thân của mình, không có gì phải che giấu. Kể chuyện hết hai tiếng, đương nhiên, không phải mỗi một chuyện Đông Phương Hạ đều nói, chỉ chọn những chuyện quan trọng để nói.
Nghe thấy tất cả mọi việc mà Đông Phương Hạ trải qua mấy năm nay, trong lòng tất cả mọi người nhà họ Đông Phương đều chua xót, mẹ Hác Hàm Nguyệt sụt sùi khóc, họ rất khó tưởng tượng cảnh Đông Phương Hạ lưu lạc đầu đường xó chợ, có lúc còn đứng bên bờ sống chết.
Đông Phương Long nghe thấy nhà họ Bek, mới hiểu ra nguồn gốc của ngọc khấu! Đúng thế, với địa vị và tài lực của nhà họ Bek trên thế giới, đương nhiên ngọc khấu không đáng là gì, mà Đông Phương Hạ lại là cậu chủ của nhà họ Bek, việc này…”
“Đông Phương Hạ… mấy năm nay cháu cũng không dễ dàng, Bek Er mà cháu nói, nhà họ Đông Phương chúng ta thừa nhận người con dâu này! Có thời gian cháu đưa cô ấy về cho mẹ cháu gặp mặt”.
“Ông nội, cảm ơn ông! Nhà họ Bek có ơn cứu mạng với cháu, lại đào tạo cháu trở thành như hôm nay. Cháu ở cùng Bek Er sáu năm, bất kể về phương diện nào, cháu cũng không thể phụ cô ấy!”, nói xong, Đông Phương Hạ nhìn sang Nam Cung Diệc Phi một cái.
Ông nội của Đông Phương Hạ gật đầu, nhìn mấy người, nói: “Đi nghỉ ngơi đi! Hôm nay cháu cũng mệt rồi, có việc gì ngày mai đến thư phòng nói”.
“Đúng đúng… đi nghỉ đi! Đi nghỉ đi! Đông Phương Hạ, nói chuyện với Nam Cung Diệc Phi nhé”, Hác Hàm Nguyệt cười không khép được miệng, ý của bà ấy quá rõ ràng rồi, nói xong, còn đặt tay của Đông Phương Hạ lên bàn tay của Nam Cung Diệc Phi.
Đông Phương Hạ bị hành động của mẹ làm cho giật mình, Nam Cung Diệc Phi cũng đỏ mặt!
Đông Phương Hạ sợ mẹ lại làm mấy việc mà mình chưa chuẩn bị tâm lý, lập tức đi vào phòng vệ sinh, tắm rửa xong rồi lặng lẽ chuồn lên phòng của mình.
“Hầy… cảm giác ở nhà thật tuyệt vời! Giường của mình nằm cũng dễ chịu! Ý… sao giường này thơm thế, sáu năm mình không…”, Đông Phương Hạ cởi giày từ xa, bò lên giường cảm thán, đáng tiếc, còn chưa cảm thán xong, cửa phòng ngủ đã bị người khác đẩy mở ra!
“Mẹ, con đã lớn rồi, sao mẹ còn không…”, theo phản xạ, lại thêm hồi nhỏ chỉ có mẹ mình vào mà không gõ cửa, Đông Phương Hạ buột miệng nói, khi nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi, liền nuốt hai chữ “gõ cửa” vẫn chưa nói ra xuống bụng. Lập tức, đứng dậy đi dép, cười nói: “Tôi còn tưởng là mẹ tôi! Đúng rồi, sao cô lại vào đây?”