Anh tắt máy lạnh trong phòng, ném điều khiển từ xa về giường, không mấy hứng thú quăng một câu ‘đợi tí’ rồi xoay người đi vô buồng vệ sinh, cầm bàn chải đánh răng và ly nước, bực bội vặn nước.
Thực ra, rời giường rửa mặt là một chuyện rất riêng tư. Bà cô họ Trương cũng khá thức thời, quay đầu sang chỗ khác, dẫn vệ sĩ Tiểu Hắc tới phòng khách, ngồi xuống sô pha và chờ người ta đàng hoàng.
Văn Thời cong vai, một tay chống lên mép bồn rửa mặt, nhìn ly từ từ đầy nước, khóe mắt dừng lại ngoài cửa —— Tạ Vấn còn đang đứng đó, không biết vì sao lại không tránh theo hai người kia.
Anh có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình, điều này làm anh thấy không tự do cho lắm.
Vì nửa phút trước sau khi đóng cửa vô mặt Tạ Vấn, phản ứng đầu tiên của anh lại là đi đổi áo thun quần dài đã bị nhăn.
Lúc ấy, ánh nắng chói mắt rọi vào từ ngoài cửa sổ, anh nửa híp mắt, đi đi chân trần khỏi tủ đồ, hai tay ôm tóc về sau theo bản năng.
Khi tay phải chẳng chạm được thứ gì, chỉ đụng trúng mái tóc ngắn sau đầu, anh mới chợt nhận ra, khoảnh khắc trước đó, động tác ôm tóc về sau không phải ngại tóc mái trên trán vướng víu, mà là muốn buộc tóc.
Dường như thời gian chảy ngược về năm nào đó không biết, lần nào rời giường anh cũng nhịn cơn cáu kỉnh ngút trời khi thức dậy, sửa sang lại bản thân để đi gặp ai đó, tránh lại bị người ta trêu chọc.
Có lẽ đây là cảm giác thất thường mà giấc mơ trọn vẹn mà lại mơ hồ đó mang đến, nó làm Văn Thời hoảng hốt vài giây, cau mày đứng trước ánh nắng sáng chóe. Mãi đến khi cửa phòng lại bị gõ vang lần nữa, anh mới đột nhiên hoàn hồn, đi tới mở cửa ra.
Tóc anh vuốt trúng rũ rượi trên chân mày, còn rối bời hơn cả trước đó.
Văn Thời để ly nước lên mặt bồn bằng đá cẩm thạch. Lúc đưa tay cầm lấy kem đánh răng, anh ngước mắt nhìn thoáng qua trên gương, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Tạ Vấn trên đó.
Nhưng một giây sau, Tạ Vấn đã đưa mắt về lại, xoay người đi tới phòng khách.
Như thể ánh mắt mới nãy chỉ là hắn bỗng xuất thần, đang suy nghĩ một chuyện linh tinh gì thôi.
Lúc Văn Thời rửa mặt xong đi ra, Lão Mao và Đại Tiểu Triệu đã ở dưới lầu.
Hạ Tiều lục tung nhà bếp với quả đầu ổ gà và khuôn mặt đỏ lét, Đại Tiểu Triệu thì lại làm việc rất nhuần nhuyễn. Hai cô nhận lấy bình trà Hạ Tiều đưa cho và đi ra ngoài, rót cho Trương Lam một ly trà như đang tiếp đón khách trong tiệm…
Sau đó, họ lại ngoan ngoãn lần lượt ngồi lên sô pha, ép sát Trương Lam, hoàn toàn chiếm lấy chỗ đối phương đã chừa ra cho Văn Thời.
Mặt của bà cô họ Trương xanh mét.
Văn Thời vốn còn hơi cáu khi mới rời giường, cũng không thoải mái lắm. Nhưng nhìn cảnh chen chúc nhốn nháo nọ, ngón tay vuốt lên hầu kết một cái, tự dưng hơi muốn cười.
Nụ cười này biến mất trong tích tắc. Khi anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha một chỗ, dáng vẻ lại biến thành lạnh nhạt, nhưng hầu kết bị anh nhéo hơi đỏ lên.
“Dì tìm tôi có chuyện gì sao?” Anh hỏi Trương Lam.
“Đúng là có chút việc.” Trương Lam trang điểm đậm cười hai tiếng, sau đó nói với Tạ Vấn như vừa nhớ ra điều gì đó, “À phải rồi, ma ốm, Tây Bình Viên của cậu cần được mở cửa phải không?”
Ý trong lời này rất rõ ràng.
Nhưng Tạ Vấn lại nói bình thản: “Không vội, tôi ngồi thêm tí nữa.”
Trương Lam: “…”
Tên này một hai phải giả vờ câm điếc, Trương Lam cũng không thể chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với họ ở đây, chỉ bất chấp tất cả đi thẳng vô vấn đề: “Là như thế này, hôm đó chị Linh… à, ý là Trương Bích Linh, và con trai chị ấy đều khen ngợi về biểu hiện của con sau khi thoát khỏi lồng, điều đó làm dì khá bất ngờ.”
“Dì và chị Linh rất thân với nhau, tới đây thứ nhất là muốn cảm ơn con, thứ hai là cũng muốn mời con.”
Văn Thời: “Mời gì?”
“Luân trực, có thể xem là công việc hằng ngày phải làm của tụi dì. Nhưng mà mỗi ngày sẽ có những người khác nhau phụ trách những địa điểm khác nhau, thế thì nếu chỗ nào có lồng, tụi dì sẽ có thể nhanh chóng biết được và tới giải, hòng tránh nhiều người vô tội bị liên lụy. Tối hôm đó dì gặp trúng mấy con cũng vì đang luân trực.”
Văn Thời nghe thế, nó đúng là một từ mới, nhưng thực ra bản chất chỉ là một bình rượu cũ giả bộ thành rượu mới thôi.
Thuở ban sơ, phán quan luôn tìm lồng, vào lồng và giải lồng bằng nguyện vọng và bản lĩnh của mình. Gặp nhau thì hợp tác, không gặp thì tự giải quyết.
Sau này, có vài người bắt đầu lẫn lộn đầu đuôi, trọng tâm không còn là giải lồng nữa mà là lợi dụng việc giải lồng để tu hành, dần có ý thức vạch ra địa bàn và tranh đoạt với nhau.
Nhưng những điều đó khá mơ hồ, cũng chỉ một số người làm thế, nhưng bọn họ sẽ không rình rang với người ngoài.
Sau nữa, những gia tộc riêng lẻ ngày càng mạnh lên, hành vi lén tranh đoạt này từ mỗi người biến thành mỗi gia tộc. Một khi đã dính tới quần thể, ‘tranh đoạt’ sẽ tiến hóa thành ‘phối hợp’.
Cái gọi là phối hợp đương nhiên có vẻ như có lợi —— ví dụ đất ai người nấy giữ, không có vụ trùng lặp mà cũng không dột rỉ đi đâu.
Nhưng tình huống mỗi nơi lại khác nhau. Vì thế sau một thời gian dài, những người vẫn muốn tranh đoạt đó không còn dán mắt vào mỗi địa bàn nữa, mà là quyền lực để phối hợp.
Nhà ai lợi hại nhất thì nhà đó định đoạt.
Rõ ràng, luân trực là khái niệm được khai thác bởi Trương gia.
Văn Thời đã thấy vụ này suốt mấy lần luân hồi, đổi thành từ mới cũng không lừa được anh.
Đây cũng là lý do cái dòng này của anh ít khi liên lạc với nhà khác.
Ánh mắt của Văn Thời lướt qua bức danh phả dài thòn kia, cuối cùng dừng lại trên bức tranh tươi đẹp của Tổ sư gia nằm bên cạnh.
Tia nắng trong viện xuyên qua cửa sổ, vừa vặn rọi lên bức tranh, phản chiếu. Dáng vẻ của người được vẽ trở nên mơ hồ, Văn Thời bỗng nhớ lại áo trong tuyết trắng và áo ngoài đỏ thắm tương phản nhau trong giấc mơ…
Nếu người trong mơ còn sống và nghe thấy những chuyện thời nay, không biết hắn có cảm thấy rất vớ vẩn và buồn cười không nữa.
Trương Lam còn đang giải thích: “Đương nhiên không chỉ có Trương gia mới luân trực, nhà nào cũng tham gia cả. Tất cả phán quan trên đời đều được tính vào, không thể loại trừ bất cứ người nào, bởi vậy dì mới tới tìm tụi con.”
Cô cảm thấy lời mình nói đây cũng được, không nhiệt tình quá mức, vì quá nhiệt tình thì nghe giả tạo, nói như vậy cũng có thể truyền đạt một ý tứ cho hai anh em: Có lẽ bức danh phả không nhận hai người các cậu, nhưng chúng ta nhận.
Chắc ai nghe người ta nói thế cũng phải khá xúc động nhỉ? Trương Lam nghĩ thầm.
Cô thấy nam sinh tên Hạ Tiều kia đã hơi lung lay, biểu cảm cũng thay đổi, cô rất vừa lòng. Song cô quay đầu nhìn về phía anh chàng t… không biết tên là gì kia, phát hiện đối phương hoàn toàn không nhìn cô mà lại đang ngắm tường.
Trương Lam: “?”
Tường có thể đẹp hơn cô à???
“Vậy hai anh em tụi con nghĩ sao, muốn gia nhập không?” Cô khụ một tiếng, đưa mắt đặt cược lên người Hạ Tiều. Ai dè Hạ Tiều chớp mắt một cái, lẳng lặng ngoảnh đầu nhìn anh mình.
Sau đó, anh cậu đưa mắt về, thốt ra ba chữ: “Không gia nhập.”
Được, bà già này bị mù mới vẽ môi như vầy tới đây.
Bà cô họ Trương tự nói trong lòng.
Cô còn muốn nói thêm hai câu.
Kết quả anh chàng đẹp trai lại bảo: “Nhà dì nhiều người như thế, tự thay phiên nhau trực đi. Dì còn chuyện gì nữa không?”
Trương Lam: “…”
Vừa nói thế xong, Văn Thời nghe có người cười bên cạnh, vì đè thấp giọng nên không rõ cho lắm.
Anh vừa quay đầu đã thấy Tạ Vấn đứng dậy khỏi sô pha, ánh mắt đầy ắp ý cười, nói với anh: “Được rồi, tôi đã hết nghe nổi, nghe mà mắc mệt. Thời gian không còn sớm, tôi tới Tây Bình Viên một chuyến, bận chút việc.”
Trương Lam thầm nói bà mẹ nó sao mi không cút đi sớm hả?!
Lúc ngước mắt lên, Tạ Vấn đã thu lại ý cười, thản nhiên bước ngang qua bức danh phả được trưng bày kia rồi đi về phía cửa lớn. Lão Mao và Đại Tiểu Triệu cũng đứng lên, chào một tiếng rồi đuổi theo hắn.
“Đi theo ta làm gì?” Tạ Vấn nói.
Lão Mao: “?”
Đại Tiểu Triệu cũng đờ ra, trăm miệng một lời: “Tới tiệm ạ.”
Tạ Vấn lẳng lặng nhìn họ.
Vài giây sau, Đại Tiểu Triệu bỗng ‘à’ một tiếng dài, lặng lẽ lùi về, lại ngồi xuống bên cạnh Trương Lam một lần nữa và mỉm cười với cô.
Trương Lam hoàn toàn không trơ mặt nổi nữa.
Xét đến cùng cũng là hai hậu bối mới, trình độ lại khó dò, không đáng để cô vội vàng như vậy, đề cập một lần đã đủ, không tham gia thì thôi.
Cô đứng dậy, chào tạm biệt với Văn Thời và Hạ Tiều, dáng vẻ cũng chuẩn bị rời đi. Lúc cô vói tay vào túi lấy ra chìa khóa xe thì tiện tay cầm lấy một lá bùa.
“Ơ!” Trương Lam cầm lá bùa, ngoảnh đầu hỏi Văn Thời: “Đầu óc của dì làm sao ấy, nói liên miên suốt nửa ngày mà cứ quên hỏi, họ và tên con là gì?”
Văn Thời thuận miệng nói ra chữ đầu tiên mình nghĩ đến: “Trần.”
Nói xong cậu lập tức cảm thấy sai sai.
Gần như phán quan nào bị dị ứng với cái âm tiết ‘Trần’ này.
(*) Trần (尘) này trong Trần Bất Đáo (尘不到)
Anh vừa nói xong, mọi người trong nhà đều bất động, nhìn chằm chằm vào anh. Ngay cả Tạ Vấn đã bước một chân ra khỏi cửa cũng khá sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn sang.
Trương Lam: “Trần nào?”
Văn Thời: “…”
Văn Thời: “Nhĩ đông trần.”
(*) Trần (陈) này thì nếu nhìn kỹ, bộ đầu 阝nhìn giống cái tai, nên lúc để phân biệt Trần nào, người ta thường nói là nhĩ đông trần (耳东陈), 耳 có nghĩa là tai, bộ đầu – đây là một sự lươn lẹo đến từ vị trí cụ Văn.
“Ờ, họ hay.” Trương Lam nói. “Tên thì sao?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Văn Thời: “Thời trong thời giờ.”
Anh cũng lười sửa lại điều này.
Trương Lam: “Trần Thời.”
Cô đọc một lần, cuốn lá bùa vào ngón tay: “Dì biết rồi, lần tới có cơ hội lại trò chuyện tiếp.”
Trương Lam vừa ngồi vào xe đã nhận được Trương Nhã Lâm gọi điện thăm hỏi: “Thế nào?”
Trương Lam: “Quẻ đại cát quần què chứ đại cát.”
Trương Nhã Lâm: “Đừng chửi bậy, làm mất mặt tầng lớp có văn hóa.”
“Chị mày từng dính líu tới tầng lớp có văn hóa hồi nào?” Trương Lam nói, “Bây giờ chị thật sự nghi ngờ không biết lão gia tử Thẩm Kiều có từng dạy cho tụi nó thứ gì không nữa. Một công việc tốt như luân trực mà tụi nó lại trả lời với chị là không tham gia!”
Cô bắt chước giọng điệu lạnh nhạt của Văn Thời, xong thì thả lá bùa trong tay ra ngoài.
Trương Nhã Lâm lại rất hiểu cô: “Em nghe thấy tiếng bùa.”
Trương Lam nói: “Chị đã hỏi tên cậu ta, lúc đi còn nhặt lấy một cọng tóc trên đồ của cậu ta nữa, muốn theo dõi cũng rất dễ dàng. Sau này kêu tiểu bối luân trực hằng ngày nhớ để ý một chút. Nếu cậu ta vào lồng thì cứ vào theo để xem tình huống. Chẳng tốn tí sức nào.”
Cô thả lá bùa có thể dùng để truy lùng vết tích tương quan. Thông thường cũng có người sử dụng để tìm đồ bị mất, bay ở bên ngoài vài ngày cũng không thành vấn đề, trá hình có thể dõi theo hướng đi của tên ‘Trần Thời’ đó.
Trương Lam thả xong thì lái xe chạy đi ngay. Cô còn vội chuyện khác, không hỏi nhiều nữa.
Một tiếng sau, lá bùa này xông thẳng vô bổn gia họ Trương, ‘bẹp’ một phát in lên cửa sổ bằng kính của Trương Nhã Lâm.
Trương Nhã Lâm giật nó ra, trên mặt toàn là dấu chấm hỏi.
***
Tại biệt thự Thẩm gia, Văn Thời đứng trước tủ lạnh trong nhà bếp, tôi nhìn cô cô nhìn tôi với Đại Tiểu Triệu, mặt mày cũng đầy dấu chấm hỏi.
“Mấy cô không đi theo Tạ Vấn, đi theo tôi làm gì?” Anh bật nắp một lon coca lạnh, hỏi trong vẻ buồn bực.
“Hôm nay ông chủ không cần tụi em.” Đại Triệu nói.
“Tụi em bị vứt bỏ rồi.” Tiểu Triệu nói theo.
“Ngài ấy có việc phải làm, chỉ dẫn mỗi mình Lão Mao theo.” Đại Triệu tủi thân nói.
“Còn tụi em chỉ có thể đi theo anh thôi.” Tiểu Triệu còn diễn nữa, vành mắt nói đỏ là đỏ.
“Lai lịch của lão ghê gớm lắm.” Vành mắt của Đại Triệu cũng đỏ theo.
“Tụi em lại còn quá trẻ.” Nước mắt của Tiểu Triệu đã rơi xuống.
Văn Thời: “…”
Anh cảm thấy Tạ Vấn để lại hai cô gái này để trông chừng mình.
Làm điều tồi gì mà cẩn trọng thế không biết.
Văn Thời thầm chửi trong lòng.
Khi đến Tây Bình Viên, Tạ Vấn dựa lên cửa sau ho khan vài tiếng rồi mới giơ hai ngón tay lên ngoắt ngoắt.
Một giây sau, một người đàn ông mặc áo đen liền mũ đi tới từ đằng xa, hắn tựa như một bóng quỷ, một giây trước còn cách ngoài trăm mét, vừa chớp mắt đến gần, giây tiếp theo đã đứng trước mặt Tạ Vấn.
Lão Mao ưỡn bụng, “ô” một tiếng: “Đây không phải là chiếc áo Tiểu Triệu đòi mua để hóa thành con trai hả?”
Tạ Vấn: “Dù sao cô ấy cũng không cần, ta mượn xài chút.”
Lần đầu tiên tới Thẩm gia, hắn đã đắp trên tay chiếc áo khoác này. Khi đó, hắn vừa cho huệ cô ngửi linh lực, tìm được tung tích của Văn Thời. Vốn định nhìn một cái rồi đi, để lại con rối áo mũ đó, phối hợp anh ở khoảng cách không xa không gần.
Không ngờ là tìm ra người, nhưng linh tướng thì lại bị lạc mất.
Con rối áo mũ vốn phụ trách phối hợp đành phải thay đổi hiệu quả. Tạ Vấn lừa Văn Thời rằng mình ném áo trong núi, thực ra hắn đã cố ý thả nó đi.
Con rối này vừa mở mắt đã bắt đầu tuần tra khắp nơi, lặng lẽ tìm vết tích linh tướng cho Văn Thời, hôm nay cuối cùng cũng có chút tin tức.
“Ở đâu?” Tạ Vấn nói.
“Tiệm Ba Mét.” Người đàn ông mặc áo khoác đen liền mũ nói.
HẾT CHƯƠNG 28 („• ֊ •„)