Suy cho cùng, Diệp Dung Sâm cũng không yên lòng với Tần Tiêu,”Ăn xong rồi nhớ về nhà sớm, đừng ở ngoài quá lâu.”
“Dung Sâm, anh ăn cơm chưa? Gần đây có bận không?”
“Tôi ăn rồi, phải trở lại ngay đây.” Diệp Dung Sâm sợ Trình Hi Hòa lo lắng nên không nói thật.
Nghĩ đến Diệp Dung Sâm sắp phải cúp điện thoại mặc dù có hơi thất vọng nhưng Trình Hi Hòa càng đau lòng sẽ càng khiến anh bận lòng.”
“Ừm, vậy anh nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt mỏi, nếu thực sự không có thời gian thì cũng không cần gọi cho em đâu.”
Diệp Dung Sâm nghe ra được có chút không hợp trong giọng nói của Hi Hòa, cố ý làm bộ cúp điện thoại, “Vậy anh cúp máy nhé.”
Kết thúc bất ngờ khiến Trình Hi Hòa luống cuống nói, “Dung Sâm, anh đừng cúp…”
“Sao thế?” Diệp Dung Sâm trêu chọc Trình Hi Hòa,”Không phải vừa mới nói tôi bận quá thì không cần gọi cho em sao?”
Đến lúc này Trình Hi Hòa cũng nhận ra Diệp Dung Sâm vừa nói cúp điện thoại là cố ý chọc tức mình, “Sao anh cứ bắt nạt em.”
Diệp Dung Sâm cố ý giả bộ,” Tôi đâu có bắt nạt em?”
Trình Hi Hòa cắn môi dưới, suy nghĩ một lúc, “Dù sao chính là anh bắt nạt em.”
“Giận rồi?” Diệp Dung Sâm làm bộ học theo giọng Trình Hi Hòa,”Vậy tôi hôn em một cái em sẽ không tức giận nữa.”
Trình Hi Hòa cảm thấy Diệp Dung Sâm thật là xấu xa, biết rõ cậu dễ ngượng còn chọc.
Kết thúc bữa trưa đồng nghiệp cũng không thấy Diệp Dung Sâm quay lại, một người trong đó chạy đến ngoài cửa, thấy Diệp Dung Sâm vẫn còn đang dính lấy cái điện thoại nói chuyện với Trình Hi Hòa, không nhịn được thúc giục, “Giáo sư Diệp, chúng ta phải đi rồi không lát nữa sẽ trễ.”
Nghe thấy đồng nghiệp giục Diệp Dung Sâm thu lại nụ cười cưng chiều, đối với đầu điện thoại bên kia quyến luyến không thôi nói,”Hi Hòa, tôi thực sự phải cúp máy rồi, khi nào về nhà thì nhớ báo cho tôi, tôi lại gọi cho em.”
“Được.” Trình Hi Hòa nắm điện thoại, đợi Diệp Dung Sâm cúp máy trước.
Diệp Dung Sâm cầm điện thoại đợi một lúc cũng không thấy Trình Hi Hòa cúp điện thoại, “Sao còn chưa cúp thế?”
Trình Hi Hòa nũng nịu nói, “Anh cúp trước đi.”
“Em hôn một cái đi rồi tôi cúp.”
“Moa moa moaaa.”
Mặt của Trình Hi Hòa sau khi nghe điện thoại trở về thì có hơi đỏ, nhìn tình hình này không cần đoán cũng biết là điện thoại của ai.
Tần Tiêu làm bộ như vô tình hỏi, “Diệp Dung Sâm gọi sao?”
“Ừm.”
“Cậu ta tuần sau về à?” Tần Tiêu nghe mẹ Diệp nói Diệp Dung Sâm phải đi hội thảo ở Luân Đôn một tuần.
Nụ cười ngọt ngào trên mặt Trình Hi Hòa đối với Ngụy Thất mà nói giống như một lời châm chọc rất lớn, có vài người không cần bỏ ra mà cũng có thể dễ dàng lấy được mà hắn lại chẳng có được tình yêu mà mình muốn, dựa vào cái gì mà Trình Hi Hòa có được mà hắn lại không?
Tần Tiêu trong lúc vô tình quay đầu phát hiện ánh mắt nóng rực của Ngụy Thất như đang muốn đốt cháy Trình Hi Hòa.
Từ trên người Ngụy Thất, Tần Tiêu thấy được bóng dáng của mình.
“Hi Hòa ăn no chưa?”
“Hả? Trình Hi Hòa bị hỏi đột ngột có chút khó hiểu,” Cũng lưng lửng rồi…”
“Vậy anh đưa em về trước.” Phát hiện có có điều không đúng Tần Tiêu lập tức cảnh giác, “Tránh cho em trở về muộn người nhà lại lo lắng.”
Trình Hi Hòa trái lại không có ý kiến gì đối với đề nghị này, có điều nhìn vẻ mặt Nguỵ Thất thì lại giống như muốn ăn hắn vậy.
Ngụy Thất cười mà như không nói, “Làm gì mà vội về thế, cơm cũng đã ăn xong đâu.”
“Hi Hòa ngày mai còn đi học, về sớm chút để nghỉ ngơi.” Tần Tiêu quay đầu nói với Trình Hi Hòa,”Hi Hòa chúng ta đi thôi.”
Trình Hi Hòa do dự hỏi, “Vậy luật sư Ngụy…”
“Tôi tự lái xe, không làm phiền Tần tổng.”
Tần Tiêu đưa Trình Hi Hòa về nhà, thừa dịp trước khi đối phương xuống xe, hắn hỏi, “Ngụy Thất với Diệp Dung Sâm trước đây là người yêu của nhau phải không?”
Trình Hi Hòa trợn mắt, biểu tình kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Trình Hi Hòa Tần Tiêu biết mình đoán không sai, có chút hối hận nói, “Tại sao không nói trước với anh? Nếu nói trước tối nay anh sẽ không để Ngụy Thất tới.”
“Luật sư Ngụy với Diệp Dung Sâm đã là quá khứ, em cảm thấy không cần phải đặt nặng chuyện cũ.”
“Hi Hòa em ngốc thật hay giả vậy?”Tần Tiêu có lúc bị tính cách nhẫn nhịn chịu đựng này của Trình Hi Hòa làm cho tức chết,”Ánh mắt vừa rồi Ngụy Thất nhìn cậu cứ như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, không phải cậu không phát hiện ra chứ?”
Trình Hi Hòa vẫn im lặng không nói lời nào.
Tần Tiêu hỏi, “Diệp Dung Sâm nói thế nào?”
“Anh ấy với Ngụy Thất đã là chuyện đã qua rồi.”
“Hắn chỉ nói đơn giản thế liền qua mặt được cậu?” Trong giọng nói của Tần Tiêu có xen lẫn chút tức giận “Rõ ràng Ngụy Thất vẫn còn tình cảm với Diệp Dung Sâm, cậu không sợ bọn họ sẽ nối lại tình xưa sao?
Trình Hi Hòa siết chặt nắm tay, “Dung Sâm không phải người như vậy.”
Tôi thấy cậu chính là bị tình yêu làm cho mê muội rồi.